Cô hơi nhướng mày, trên mặt toát ra vẻ lạnh lẽo,"Xem ra tôi cần phải cho cô nhận thức một chút, cái gì gọi là thật sự quá đáng?”
Thấy thái độ Phương Thanh Nghiên như vậy, Thẩm Khả Di kìm lòng không được mà run rẩy, sau đó theo phản ứng nói: "Tôi đưa!"
Cô ta sợ kế hoạch hôm nay không thuận lợi, có thể sẽ phải dùng đến tiền, trên người vừa vặn mang theo một ngàn đồng tiên kia.
Phương Thanh Nghiên đảo mắt đã thấy được một ba lô vải bạt bị ném qua một bên, đi tới mở qua nhìn quả nhiên tìm được một ngàn tiền mặt.
Trong ví tiền tất cả đều là tờ 100 tệ màu xanh da trời, cô rút đi chín tờ, sau đó lại lấy hai mươi tệ từ trên người nhét trở về.
Cô chỉ lấy thứ mình cần, nhiều hơn cũng không thèm.
Thẩm Khả Di nhìn ra hành động của cô tràn đây trào phúng, trong lòng lại càng khó chịu.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nói phải giữ lời!"
Phương Thanh Nghiên nhàn nhạt liếc cô ta một cái,"Thẩm Khả Di, cô hẳn cũng biết tôi có tính tình như thế nào, nếu như tôi thật sự muốn so đo với cô thì nhất định cô đã không có khả năng an ổn đi ra khỏi nơi này!"
Thẩm Khả Di mím môi, cái gì cũng không nói.
Nhưng hai người ngầm hiểu, đều đã biết chút ít bí mật nhỏ trong lòng đối phương.
Cuối cùng, Phương Thanh Nghiên bảo Lâm Khiên thả người ra.
Thẩm Khả Di đeo ba lô vải bạt của mình, rất nhanh chạy mất bóng, như sợ chậm chễ thì Phương Thanh Nghiên đổi ý.
Lâm Khiên vẻ mặt khó hiểu,"Cứ như vậy thả cô ta chạy sao?"
Hắn bắt người về, chính là để cho Phương Thanh Nghiên trút giận.
Nhưng Phương Thanh Nghiên không làm gì, chỉ biết đòi tiền, tiên không có thì không chịu được hay sao?
Nếu như hắn gặp phải chuyện này, nhất định là trước đánh người một trận trút giận rồi mới nói lí lẽ saul
Phương Thanh Nghiên không nói gì mà chỉ nhìn hắn một cái, cô có thể làm gì bây giờ, cô cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường, không thể đánh người đến bán sống bán chết được, cũng không có người giúp cô thu thập tàn cuộc!
Thẩm Khả Di không phải ngóng trông cô gặp chuyện không tốt sao, cô chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, sống thật đặc sắc, chẳng cần động thủ cũng khiến Thẩm Khả Di tức gần chết, cô cần gì phải lãng phí thời gian đấu đến ngươi chết ta sống với người khác!
Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Lâm Khiên, Thẩm Khả Di có giở trò, đến lúc ấy không ai chịu nổi trách nhiệm này.
Phương Thanh Nghiên giơ tờ tiền trong tay lên "Không phải có cái này sao?"
Lâm Khiên: "..."
"Cô yêu tiên như vậy sao?"
"Anh nói xem, có ai mà không thích tiền?"
Lâm Khiên dùng ánh mắt như nhìn lão nhà quê mà nhìn Phương Thanh Nghiên, hạ giọng nói nhỏ: "Lúc tôi tiêu tiền cho cửa hàng của cô, cũng không thấy cô vì tiền mà tươi cười với tôi!"
Phương Thanh Nghiên kỳ quái nhìn hắn/Anh nói thầm cái gì vậy?"
"Tham tiền!" Lâm Khiên hừ hừ mắng một câu, quay đầu đi, sau này hắn kiên quyết mặc kệ chuyện này!
Phương Thanh Nghiên quả thực cảm thấy kỳ diệu, tại sao lại tức giận?
Cô đầu tiên nói xin lỗi với Tần Kiệt, do dự một chút rồi còn nói thêm: "Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà trước, thay tôi nói với thiếu gia nhà anh một tiếng, hoan nghênh hắn tới tiệm nhà tôi ăn bún, coi như bồi thưởng cho lần trước!"
Tần Kiệt lại nói: "Tiểu thiếu gia nhà tôi gân đây e rằng không có thời gian."
Phương Thanh Nghiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hai mắt hắn, đã thấy đối phương thần sắc bình tĩnh, cũng không phải cố ý muốn làm khó chính mình.
Người ta đã không muốn tiết lộ nhiều, cô cũng sẽ không hỏi: "Vậy đợi đến khi anh ấy có thời gian rồi nói."
Chuyện này qua đi, Phương Thanh Nghiên liền bắt tay chuẩn bị kiện Lưu Bội Trân.
May mắn chính là, lúc trước Lưu Bội Trân lấy đi một vạn đồng từ trong tay Tần Thục Huệ là có nhân chứng cùng vật chứng.
Lúc ấy Tần Thục Huệ sợ Lưu Bội Trân không nhận, cho nên đặc biệt tìm một ông chủ dây chuyền nhỏ trong nhà máy đến làm chứng, ông ta chứng kiến khoản giao dịch tiền tài này của hai bên, hai bên cũng ghi chép thu tiền, lần lượt ấn dấu tay xuống.
Lưu Bội Trân lấy danh nghĩa là Tân Thục Huệ ngoại tình để đòi số tiên này, hiện tại đã chứng minh chuyện này là giả, bà ta cũng không có lý do gì lấy số tiền này nữa.
Lưu Bội Trân hiện tại cắn chặt một vạn đồng kia không buông, đơn giản là chỉ trích Tân Thục Huệ năm đó tráo con ruột Phương gia với Phương Thanh Nghiên, cứ vậy mặt dày mày dạn không chịu nhận cháu, sự tình cũng sẽ giằng co không ngớt, kể cả lên tòa án cũng sẽ không có kết quả gì.
Hiện tại vợ chông Viên Hồng Huy chịu ra tòa làm chứng, chứng minh lúc ấy đứa nhỏ là do Phương Chí Cường giữ lại, những cáo buộc này của Lưu Bội Trân cũng không thể thành lập, một vạn đồng này thậm chí có thể định nghĩa thành vơ vét tài sản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT