Nếu là cô của kiếp trước, sẽ dùng thủ đoạn cực đoan nhất để Thẩm Khả Di vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy, nhưng trước mắt cô không có khả năng như vậy, cũng không muốn đi theo con đường giống như kiếp trước nữa.
Phương Thanh Nghiên hỏi: "Lưu Bội Trân biết kinh doanh bún ốc, là do cô sai khiến, đúng không?”
Thẩm Khả Di không trả lời, nhưng mặc kệ cô có trả lời hay không, Phương Thanh Nghiên cũng đã xác định sự thật này.
Những người Phương gia kia căn bản không có đầu óc làm ăn, cho dù biết làm bún ốc kiếm tiên cũng không thể làm tốt được.
Chuyện này khẳng định có công lao của Thẩm Khả Di, ngay từ đầu cô ta đã biết sự tồn tại của bún ốc, như vậy muốn làm được cách điều chế cũng không phải là việc khó, dạy mấy thứ này cho Lưu Bội Trân bọn họ đương nhiên không có ý định tốt đẹp gì.
Hoặc là lấy được đồ tốt gì từ chỗ Lưu Bội Trân rồi?
Nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên nói ra: "Nhân viên phục vụ là do cô mời tới, Champagne, bánh ngọt đều là cô yêu cầu, cô có biết cái này tốn bao nhiêu tiền không?”
Thẩm Khả Di sửng sốt, nhất thời không biết cô đang muốn nói gì.
Phương Thanh Nghiên giật giật khóe miệng, lạnh lùng nói: "Bỏ bớt số lẻ, tổng cộng là 880 đồng!"
Vợ chồng Viên Hồng Huy tuy rằng trả tiền phòng bao, nhưng lại không trả cái gọi là "Chúc mừng ngày kỷ niệm hôn lễ”.
Khoản chi phí này mà nhận trả, chẳng phải là đang thừa nhận người gọi nhân viên phục vụ đến quấy rối là bọn họ sao?
Bọn họ sống chết không chịu chi ra số tiền này, nhân viên phục vụ cũng sốt ruột đến phát khóc, nếu như khách hàng không chịu thừa nhận khoản phí này, cuối cùng hóa đơn nhất định là rơi vào trên đầu hắn, có thể nói là tai bay vạ gió.
Quản lý khách sạn cũng ngăn cản bọn họ, nói là muốn triệt để điều tra chuyện này, đây chắc chắn là đang lãng phí thời gian.
Tần Kiệt không muốn dây dưa lằng nhằng, vốn đã định trả số tiền kia, Phương Thanh Nghiên đương nhiên không muốn nợ ân tình lớn như vậy, nhưng trong tay cô không mang theo quá nhiều tiền, cuối cùng là Củng Kiến Trung đứng ra trả.
880 tệ, tiền lương một quý của người bình thường.
Phương Thanh Nghiên không thể để cho dượng cô phí công bỏ tiên như vậy, hiện tại lại bắt được đầu sỏ gây chuyện, tự nhiên muốn để cho đối phương phun số tiền này ra.
Vẻ mặt Thẩm Khả Di trắng bệch, lúc ấy cô ta gọi nhân viên phục vụ tới chỉ đơn giản là muốn quấy rối, đồng thời vì muốn báo thù Phương Thanh Nghiên, cho nên bảo khách sạn chọn quà tặng đắt nhất đem tới.
Cô ta hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị phát hiện, trong khách sạn không có camera giám sát, mà mình mới là học sinh trung học mà thôi, tuyệt đối sẽ không có người truy cứu lên đầu cô ta.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ vàng ở phía sau, cô ta lại bị người của Phương Thanh Nghiên bắt lại!
Thẩm Khả Di âm thầm đánh giá thiếu niên đứng cạnh Phương Thanh Nghiên, cô ta thật sự không rõ huyện Nam Hương nhỏ như vậy làm sao lại có phú gia công tử xuất hiện, hơn nữa còn mang theo bao nhiêu là vệ sĩ thế kia.
Phương Thanh Nghiên thản nhiên nói: "Thẩm Khả Di, tôi cũng không làm khó cô, chỉ cần cô thành thật trả số tiền này."
Nói đùa cái gì vậy, học sinh trung học nào lấy đâu ra khoản tiền lớn như vậy!
Thế nhưng Thẩm Khả Di thật đúng là lấy được số tiền này, lúc trước bán cách điều chế bún ốc, cô ta lấy được trọn vẹn một ngàn đồng.
Chỉ tiếc sau khi phát hiện bí mật sau này Phương Thanh Nghiên, cô ta liền tạm thời gác lại việc bán công thức pha trà sữa độc quyền, bằng không hiện giờ cô ta chính là một tiểu phú bà chân chính!
Hiện tại sự tình nháo thành như vậy, chỉ sợ Lưu Bội Trân sẽ không tìm cô ta mua công thức nữa, Thẩm Khả Di cũng không cảm thấy mình còn có thể tìm được mối làm ăn mua bán tốt như vậy!
Thẩm Khả Di cắn răng trừng mắt nhìn Phương Thanh Nghiên, 880 đồng đâu phải số tiền nhỏ, cứ như vậy ném ra ngoài cũng khiến cho người ta đau như cắt da cắt thịt.
Nhưng nếu không ra số tiền này, Phương Thanh Nghiên sẽ giải quyết như thế nào, có khi nào cô ta sẽ có cái kết thảm y như Thẩm Khả Di trong nguyên tác?
Thẩm Khả Di biết Phương Thanh Nghiên cái gì cũng có thể làm được, cho nên không dám đánh cược chuyện bản thân về sau có thể bình yên vô sự mà trở về thế giới ban đầu.
Cô ta cố nén nước mắt, thảm thương nói: "Phương Thanh Nghiên, cô đừng quá đáng!" "Cô nói tôi quá đáng?"
Đây là câu nói buồn cười nhất Phương Thanh Nghiên, cô đời này cùng Thẩm Khả Di không ân cũng chẳng oán, cũng không trêu chọc gì đến đối phương, là Thẩm Khả Di đến tìm cô gây phiền toái trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT