Khi Mã Minh vừa xuất hiện, Lưu Bội Trân lập tức chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên: "Thằng nhóc con, dám quấy rối quầy hàng của chúng tôi, đợi cảnh sát tới, xem tôi có dám gọi cảnh sát bắt cậu lại không?”

Mã Minh không chút sợ hãi, khí thế hùng hồn nói: "Tôi làm loạn cái gì, đập quán của bà hay là lấy tiền của bà đây?"

Lưu Bội Trân nghẹn họng, theo bản năng nhìn về phía vợ chồng Phương Chí Dũng.

Triệu Xuân Hoa vẻ mặt lên án, nói: "Cậu mỗi ngày đều đi theo đến đây, quán chúng tôi vừa có khách đến thì cậu lại hướng dẫn bọn họ sang quán khác.

Mà người bên phía quản lý đô thị tới đây kiểm tra thì cậu cố tình không cho chúng tôi đi, chúng tôi đi nhập hàng thì cậu cứ một mực đi theo ở phía sau, cậu còn dám nói cậu không có quấy rối?"

"Đường lớn này là của nhà bà à? Tôi muốn đi đâu thì đi, bà quản được sao?"

Một câu nói nhẹ nhàng này của Mã Minh đã đập tan hoàn toàn sự lên án của Triệu Xuân Hoa.

Mã Minh thừa nhận những chuyện kia là do mình làm, nhưng hắn ngoại trừ việc đi theo vợ chồng Phương Chí Dũng, thì chuyện gì hắn cũng không làm.

Hắn không động thủ cũng không động khẩu, cho dù cảnh sát có muốn truy cứu căn bản không thể phân biệt ai đúng ai sai được.

Nhưng cũng chính vì những hành vi này mà hắn đã thành công hại cho việc làm ăn của vợ chồng Phương Chí Dũng xuống dốc không phanh!

Mấy người Mã Minh luôn ẩn núp trong dòng người, chỉ cần vừa thấy bọn họ xuất hiện thôi cũng đã đủ khiến cho những người dân ở đây không khỏi phản cảm.

Mà bọn họ thì lại như hổ rình mồi, luôn đứng bên cạnh quầy hàng, chỉ cân bọn họ đứng ở đó hút thuốc tán gẫu một ngày, thì đã có thể dọa cho một đám người dân bỏ chạy không thấy tăm hơi, chứ nói chi là những học sinh trung học bình thường khác.

Là một sinh trung học bình thường, ai lại nguyện ý đứng chung một chỗ cùng mấy loại người thoạt nhìn hung dữ, đầu tóc vàng hoe chứ?

Không chỉ như thế, đám người Mã Minh còn lựa những thời điểm mà quán bọn họ đông khách nhất, cố ý chui vào trong đám người xếp hàng.

Một bên thì bận xếp hàng còn một bên thì nói chuyện phiếm với những người khách đang xếp hàng ở sau.

Bọn họ hay nói "ông chủ quầy hàng này hình như không giống như người chủ trước kia, hóa ra là ông chủ này tự mình đứng ra mở cửa hàng riêng, đạo nhái cách chế biến món ăn của người khác, còn không biết xấu hổ mà nói mình là thân thích với người chủ trước kia nữa chứ.

"

Các vị khách nghe bọn hắn nói xong đều cảm thấy như mình đã bị lừa, vì thế ai cũng lần lượt nhao nhao rời đi.

Chuyện này khiến cho vợ chồng Phương Chí Dũng tức giận không nhẹ.

Phương Chí Dũng sau khi nhìn thấy được Mã Minh, nếu ông ta nhớ không lầm thì lúc trước hắn còn đến nhà của Phương Thanh Nghiên để giúp cô chuyển nhà đi.

Chỉ vừa nhắc đến Phương Thanh Nghiên thì ông ta liên nghĩ ngay đến Tần Thục Huệ, ông ta đoán chắc mười mươi Mã Minh là người do bà kiếm đến để quấy rối.

Ông ta vẫn luôn muốn tìm Tần Thục Huệ để hỏi cho ra lẽ một phen, kết quả cũng không biết bằng cách nào mà Mã Minh tìm được phòng của bọn họ thuê, thành ra đó mỗi ngày khi bọn họ bắt đầu đi ra quán thì hắn liền đi theo phía sau, mãi cho đến khi bọn họ dọn quán thì mới thôi.

Cũng vì chuyện này mà Phương Chí Dũng căn bản không có thời gian đi tìm Tân Thục Huệ để gây phiên phức, mà cho dù ông ta chửi âm lên với những người này, thì đối phương cũng không hề tức giận, thậm chí đôi khi họ còn chặn đường cười hì hì với ông ta.

Phương Chí Dũng không có biện pháp gì với bọn họ, cũng may hôm nay là ngày quán bún ốc khai trương, bọn Mã Minh có việc phải làm, nên ông ta mới có cơ hội tới đây hỏi cho ra lẽ.

Ánh mắt Phương Thanh Nghiên rơi vào trên người Mã Minh, từ cuộc đối thoại của bọn họ thì cô cũng đã đoán được bảy tám phần của câu chuyện rồi.

Mã Minh vẻ mặt ủy khuất nói: "Thanh Nghiên, cô nhất định phải tin tưởng tôi.

Tôi không có làm gì bọn họ cả, là đám người này bị thân kinh, muốn đến đây để giá họa cho người ta mà."

Phương Thanh Nghiên tất nhiên biết hắn sẽ không để lại dấu vết gì, bởi vì thời điểm mà cô vừa đi bày quán ở bên cạnh trường tiểu học Nam Hương, cô đã từng chứng kiến qua rất nhiều thủ đoạn phải nói là vô cùng lợi hại của đám người Mã Minh này.

Nhưng thủ đoạn quan trọng và nổi bật nhất của bọn họ, chỉ gói gọn trong ba chữ: Không biết xấu hổi

Ánh mắt Phương Thanh Nghiên rơi vào trên trên người của đám người Phương gia, cười híp mắt nói: "Dù sao thì tôi cũng đã báo cảnh sát, các người nếu bất mãn gì thì nói với cảnh sát chứ chạy ra quán chúng tôi làm gì?"

"Con nha đầu chết tiệt này, ai cho mày mặt mũi mà kiêu ngạo như thế hả?”

Lưu Bội Trân không ngừng mắng chửi, với tính tình của bà ta nhất định là đã ra tay đánh người rồi, nhưng khi nhìn thấy Hồng Minh Viễn cao lớn đứng trong cửa hàng, còn có Mã Minh và đám người trẻ tuổi khác cũng đứng vây đầy, mà đám người bọn họ chỉ có một bà già, một đôi vợ chồng tay không tấc sắt, vừa nhìn liên biết không phải đối thủ của đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play