Tần Thục Huệ cười ha hả nói: "Mấy ngày nữa thôi, đến lúc đó khai trương có chương trình giảm giá, hoan nghênh tới thăm quán!"
Chớp mắt đã đến cuối tháng mười, thời tiết bắt đầu lạnh dần, lá cây nhãn hai bên đường khô vàng rơi xuống, cảnh sắc trong tâm mắt rộng hơn, nhưng cũng quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Khu phố phía sau trường trung học thực nghiệm vốn không ai quan tâm lại nhộn nhịp hẳn lên.
Sau khi cửa hàng cho thuê sách khai trương, cứ đến thời gian tan học là một dòng người nối liền dài xếp hàng trước cửa.
Ra khỏi hiệu sách, học sinh cầm truyện tranh và tiểu thuyết, thảo luận về tình tiết câu chuyện hoặc nhiệt huyết, hoặc lãng mạn, hoặc bi thương, vẻ mặt đều khó nén được hưng phấn.
Vốn dĩ Tần Thục Huệ còn lo lắng quán bún ốc sẽ không được mọi người biết đến, giờ thì một chút băn khoăn cuối cùng cũng không còn.
Chỉ cần hiệu sách cho thuê này không đóng cửa là có thể dẫn dắt cửa hàng bún ốc!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày quán bún ốc khai trương, còn chưa mở cửa đã có học sinh nghe tin chạy tới.
Trong số những học sinh này có không ít người là bạn học của Phương Thanh Nghiên cũng là khách quen của quầy bún ốc trước đây, trong những ngày quán bún ốc ngừng kinh doanh, bọn họ không ít lần vì nhớ hương vị của bún ốc mà trách Phương Thanh Nghiên.
Nên sau khi dự định chính thức mở cửa hàng ở bên này, Phương Thanh Nghiên liền nói cho bọn họ biết tin này.
Quầy bán đồ vặt trước cổng trường cô vốn rất nổi tiếng, tích lũy không ít fans trung thành.
Tin tức cửa hàng bún ốc sắp khai trương vừa truyền ra ngoài liền có rất nhiều người tình nguyện đến cổ vũ.
Trong cửa hàng còn đang tổ chức hoạt động một trăm suất khuyến mại mua một tặng một khiến không khí càng thêm sôi động.
Mua một tặng một có lẽ ăn không hết, nhưng có tiện nghi không chiếm mới là ngu ngốc, mình ăn không hết có thể gọi đồng bọn, mỗi người bỏ ra một nửa số tiền, chẳng khác nào mua bún ốc giảm giá 50%I
Sáu giờ rưỡi sáng quán bún ốc đã chật kín người.
Không thể ăn ở trong cửa hàng thì đóng gói mang đến trường ăn.
Trước cửa xếp thành hàng dài, Tân Thục Huệ lo không hết việc.
Phương Thanh Nghiên thừa dịp chưa đến giờ đi học tranh thủ giúp Tần Thục Huệ làm việc.
Thấy sắp đến giờ đi học rồi, cô liền nhờ Hồng Minh Viễn hôm nay tới tham gia khai trương cửa hàng làm giúp.
Nói là lễ khai trương, thật ra cũng chỉ là đốt một cây pháo.
Quán bún ốc mở cửa sớm, từ lúc đốt pháo đã có người đến quán chờ ăn bún ốc.
Cây tài lộc Hồng Minh Viễn mang đến cũng không có chỗ để, cuối cùng bị ném vào trong nhà kho bên cạnh phòng bếp.
Mặc dù có điểm tâm đắc, nhưng trong lòng ông ấy vẫn thấy vui thay Tần Thục Huệ.
Bây giờ so với lúc bày sạp rõ ràng làm ăn còn tốt hơn!
Mã Minh cũng chính thức đến cửa hàng làm việc.
Công việc của anh ta là giúp cửa hàng giữ gìn trật tự, nhưng lại vô cùng hăng say làm việc phát tờ rơi mời chào khách.
Lúc không có việc gì thì đứng ở cửa duy trì trật tự.
Ngay cả các nhân viên hiệu sách cho thuê cũng không nhịn được tò mò đến quán bún ốc ăn thử một bữa.
Bận rộn cả một ngày, đợi đến khi lượng khách trong cửa hàng giảm bớt thì đã là hơn tám giờ tối.
Tần Thục Huệ bận đến mức thắt lưng mỏi nhừ, nhưng nụ cười ở khóe miệng lại không biến mất.
Tính toán doanh thu thì có hơn ba trăm đồng!
Đương nhiên, ngày đầu tiên khai trương, trong cửa hàng lại đang làm hoạt động, người tới sẽ nhiều hơn một chút, về sau sẽ không chắc sẽ có nhiều tiên như vậy.
Mấy người Hồng Minh Viễn với Mã Minh cũng đều ở lại hỗ trợ dọn dẹp cửa hàng, Phương Thanh Nghiên tuy rằng cũng rất muốn giúp nhưng lại bị mẹ đuổi sang một bên học bài.
Đúng lúc này, ngoài tiệm vang lên một trận thanh âm không hài hòa.
"Tần Thục Huệ, mày cút ra đây cho tao!"
Giọng nói nghe vô cùng quen tai.
Phương Thanh Nghiên vừa ngẩng đầu lên liên thấy Lưu Bội Trân và vợ chồng Phương Chí Dũng đứng ở cửa tiệm, bộ dáng hùng hổ.
Lưu Bội Trân làm ra vẻ muốn xông vào liền bị Hồng Minh Viễn đánh đòn phủ đầu chặn bà ta ở cửa, xụ mặt nói: "Bà lại muốn làm cái gì, lần trước còn ngại bị giam ở đồn công an không đủ lâu đúng không?”
Lưu Bội Trân nhận ra ông ấy, lập tức cười lạnh một tiếng: "Được lắm.
Thì ra là mày, vậy mà mày còn nói các người không có quan hệ gì!"
Hồng Minh Viễn mặc kệ lời của bà ta, cả người đứng dựa, ông ấy móc ra một điếu thuốc để hút rồi nói với Phương Thanh Nghiên một câu: "Thanh Nghiên, báo cảnh sát đi!"
Cái này còn phải nói sao, Phương Thanh Nghiên đã sớm cầm điện thoại lên.
Nghe thấy ba chữ báo cảnh sát, Lưu Bội Trân liên phản xạ có điều kiện đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Nhưng lúc này bà ta lại thẳng lưng, cao giọng nói: "Tốt, báo cảnh sát đi, các người thuê mấy tên lưu manh xăng bậy kia, bà đây ngược lại muốn xem xem hôm nay ai mới là người có lý!"
"Lưu manh gì?" Hồng Minh Viễn ý thức được sự việc có điểm không đúng.
Mã Minh đang ở bên trong rửa bát sau khi nghe được động tĩnh liên nhanh như chớp nhảy ra: "Ai là lưu manh, đừng có mà nói hươu nói vượn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT