3.

Ôi trời!

Bình thường anh vô tình không nói, không hiểu sao lúc này lại quyến rũ thế này! Nhìn gần còn đẹp trai hơn nữa! Lông mi còn dài hơn của tôi! Đồng tử không quá lớn nhưng giống như đang phát sáng. 

Tôi không thể không tưởng tượng, với gen đẹp trai như vậy, con cái sinh ra sẽ đẹp đến mức nào!

Có lẽ ánh mắt của tôi quá lộ liễu, anh bất ngờ đứng thẳng người lên, cau mày đầy dè dặt: "Chỉ hứa nhìn vài lần thôi mà."

"Hả? Keo kiệt vậy sao? Chúng ta là vợ chồng mà! Tôi cứ nhìn đấy!"

Anh mím môi không nói gì, má, tai và cổ đều đỏ bừng. Bầu không khí dần trở nên kỳ lạ. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần! 

Trong phim không phải hôn thì cũng là đánh nhau. Trong quân doanh mà đánh nhau thì không hay lắm, vậy hay là tôi miễn cưỡng hôn anh một cái?

Tôi bồn chồn siết chặt nắm tay, cứ coi như là chuẩn bị cho tối nay lăn giường vậy. Nhưng tôi lại cảm thấy hơi lo sợ. Sợ anh sẽ ép tôi vào tường như ngày đăng ký kết hôn! 

Không sao, cứ làm đi! Tôi nhón chân, chuẩn bị lao vào anh ấy…

"Báo cáo!" Cánh cửa nửa mở nửa khép chọn lúc nào không chọn lại chọn đúng lúc này, bị một cảnh sát đẩy ra. 

Cố Kình theo phản xạ đi sang một bên, tôi mất điểm tựa, "bốp" một tiếng đập vào khung giường.

Ch/ết tiệt!

Cố Kình quay lại, lo lắng hỏi: "Đập vào đâu? Có đau không?" Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi xấu hổ cắn răng cười gượng, vẫy tay. Trời ơi, tôi đã thất bại hai lần khi làm chuyện này, cả hai lần đều thua anh ấy! 

Người đàn ông này thú vị thật đấy!

Năm phút sau, Cố Kình nói xong chuyện quay lại: "Trong đội có chút việc, trưa nay anh không thể ăn cơm cùng em."

Tôi sợ tối nay anh sẽ không xuất hiện, ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của tôi nên nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em đợi anh!"

Tối nay tôi nhất định phải chiếm lấy người đàn ông này!

4.

Cố Kình về nhà lúc năm giờ, mang theo túi xách và mặc quần áo thường phục. Anh nói đã mấy năm rồi anh không được nghỉ phép, lần này nghỉ năm ngày để đưa tôi đi thăm thú các điểm du lịch và ở lại một homestay.

Tôi vừa mới định cảm thán người đàn ông này cũng còn có chút hiểu biết! Cho đến khi tôi đẩy cửa phòng của homestay mà anh đã đặt. Ai mà ngờ được, vợ chồng lại đặt phòng hai giường đơn!

"Ý anh là sao? Sao không đặt luôn hai phòng riêng đi cho rồi?"

Cố Kình ngạc nhiên, cau mày một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng gật đầu: "Xin lỗi, do anh vội quá, để anh đi đổi thành hai phòng."

Trời đất! Anh còn nói là "vội"?

Vội để làm tôi tức ch/ết sao? Không cần phải ly hôn, cứ thế này là thành góa phụ luôn rồi! 

Tôi nhặt chiếc gối lên ném vào anh, hận anh đúng là đồ gỗ đá! Anh thậm chí không né tránh, cứ thế đứng thẳng, bị gối đập trúng mặt.

Anh cúi đầu, ánh mắt hiện lên chút uất ức.

Có ai uất ức hơn tôi không?

Cuối cùng vẫn là tôi lên mạng đặt một phòng giường đôi cho cặp đôi. 

Tôi kéo anh ấy đi. Ngay khi bước vào phòng đã vô cùng hài lòng. 

Còn anh, một người đàn ông, lại "xanh mặt", mặc dù rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh. 

Đôi mắt anh ánh lên chút ngại ngùng: "Phòng này không được, màu mè quá, không đứng đắn chút nào."

Tôi cáu! Tôi đang tạo không gian lãng mạn, anh lại nói về "đứng đắn"? 

Tôi giận đến mức nhặt mấy đồ trang trí trên tường ném lên giường: "Chúng ta đang đi chơi với tư cách là vợ chồng, chứ không phải đi tu!"

Tôi chỉ vào những món trang trí vui nhộn kia: "Anh thật sự không hiểu hay là…" 

Anh nhìn theo hướng tay tôi chỉ, ánh mắt như bị bỏng rát, lập tức quay lại. 

Anh không trả lời, suốt cả quá trình cúi đầu, hai má lẫn tai đều đỏ bừng.

Giờ tôi đã hiểu rồi. Anh ấy hiểu! Có lẽ do nền giáo dục mà anh nhận được không cho phép anh thả lỏng như thế. Vậy nên anh mới đang giả vờ trước mặt tôi!

Hiểu là tốt rồi! Ít ra còn dễ dàng hơn so với một cục gỗ thật sự.

Tôi gọi lễ tân mang lên một chai rượu. Đợi khi tôi làm anh say mèm, bản chất thật sẽ lộ ra. Dù anh có là thần tiên cấm dục, tối nay tôi cũng sẽ kéo anh xuống khỏi bệ thờ.

Lúc Cố Kình đi tắm, tôi đã bày sẵn hoa tươi, còn thắp vài ngọn nến đỏ. 

Lúc anh bước ra, những giọt nước chảy dọc theo đường nét săn chắc của cơ thể. Đôi mắt tôi không thể kiềm chế mà dõi theo những giọt nước đó. Cho đến khi một chiếc áo thun che mất cảnh tượng tuyệt vời ấy.

Tôi tức tối nhìn anh. Anh rõ ràng có chút chững lại, sau đó lại lặng lẽ nhón chân đi ngang qua tôi. Tôi suýt nữa thì bật cười vì tức giận.

Tôi chớp mắt, giơ ly rượu vang, từ phía sau vòng tay qua eo anh, ngọt ngào nói: "Anh yêu, uống một chút nhé?"

Cơ thể rắn chắc của anh lập tức cứng đờ, rượu trong ly cũng rung rinh theo: "Em… gọi anh là gì?"

Anh vừa mới tắm xong, giọng nói mang theo chút hơi nước, nghe rất êm tai.

Ôi trời! Tôi bị giọng nói làm cho phấn khích rồi!

Tôi nhón chân, cố tình ghé sát vào tai anh: "Anh yêu… Em chỉ gọi mình anh như vậy thôi, anh không thích sao?"

Lần nữa tôi gọi một câu anh yêu, cơ thể anh run lên. Thấy tai anh khẽ động, lập tức đỏ lên, đúng là đáng yêu!

Ha… rõ ràng là thích mà.

"Xin lỗi, anh không thể uống, quy định của cơ Điểu là không được uống rượu."

Giọng nói của anh tuy hơi run nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. 

Ồ, câu trả lời không liên Điểu gì đến câu hỏi của tôi cả!

Tôi nheo mắt, còn biết cách tránh né vấn đề cơ đấy! Sao tôi có thể để anh đạt được ý nguyện?

Tôi giả vờ kêu lên, nhân lúc chân trượt  đâm sầm vào n.g.ự.c anh. Thuận thế ép ly rượu vào môi anh: "Đừng mà, giờ đâu phải ở cơ Điểu, anh yêu!"

Đây là chiêu trò quyến rũ lợi hại của cô bạn thân bày. Tôi tự cho rằng mình đã học đến mức thuần thục.

Nhưng không ngờ Cố Kình lại nhìn thẳng phía trước, một tay nâng tôi đang mơ màng lên, tay kia giữ chắc ly rượu. Anh đặt ly rượu lên bàn rồi mỉm cười không nói gì.

Aaaaa, tôi sắp bị người đàn ông này làm cho tức đi/ên lên rồi. Cứ thế này thì làm sao mà sinh con được!

Đang lúc rối rắm, cô bạn thân nhắn tin cho tôi. Cô ấy cũng vừa đến khu vực Đông bộ công tác, còn nói chưa từng gặp Cố Kình, bảo tôi đưa anh đến quán bar chơi tối nay. 

Vừa nhìn thấy chữ "rượu," tôi đã tức giận. 

"Anh ta đúng là một người đàn ông rèn từ thép, cứng đầu, một giọt rượu cũng không uống, sao mà đi bar được?"

Tôi kể lể với cô bạn thân. Cô ấy lại cười hề hề gửi một biểu tượng OK. 

"Chuyện này dễ thôi mà, tối nay anh Dương và anh Dương học trưởng cũng có mặt, cậu cứ ngồi giữa hai người học trưởng rồi chụp hình gửi anh ấy, tôi không tin anh ấy không sốt ruột."

Quả là một ý kiến hay, mắt tôi sáng lên. 

Nói là làm!

Khi Cố Kình muốn dẫn tôi đi ăn tối, tôi bĩu môi nói tôi sẽ đi bar với cô bạn thân. Tôi còn cố tình đưa ra màn hình tin nhắn đã được sắp xếp cẩn thận, trên đó có cả ảnh của hai người học trưởng. 

Cuối cùng sắc mặt của Cố Kình cũng có chút thay đổi. Nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, còn Điểu tâm hỏi: "Họ có biết em đã kết hôn chưa?"

Ồ! Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó, rất chua nha.

Tôi khẽ nhướn mày: "Cô bạn thân thì biết, còn hai học trưởng có biết hay không, tôi cũng không rõ."

Được thôi, nếu ghen thì giữ tôi lại đi. Anh mạnh như vậy, chắc chắn tôi không thể chống cự được. Chỉ cần đè tôi lên giường, tối nay tôi sẽ không đi đâu nữa.

Nhưng Cố Kình chỉ im lặng một lúc, đột nhiên từ trong vali lấy ra một thứ gì đó, đeo lên cổ tôi. "Đây là thiết bị định vị, nếu có nguy hiểm thì bấm nút này, có thể báo cảnh sát ngay lập tức."

"Hai tiếng là đủ rồi, sau hai tiếng anh sẽ đến đón em."

Hả? 

Tôi cúi đầu nhìn cái thiết bị định vị xấu xí mà không khỏi giật mình. Anh còn đưa tôi một chiếc váy kín đáo không lộ chút da thịt nào.

"Cái này đẹp hơn cái em đang mặc, thay ra rồi hãy đi, chúc em chơi vui vẻ."

Không phải… 

Anh trai, anh thật sự không gấp gáp chút nào sao?!

Giọng Cố Kình trầm xuống: "Anh đã hứa với em, anh sẽ không hạn chế sự tự do của em."

Trời ơi!

Anh độ lượng, anh thanh cao! 

Anh đúng là không phải con người!

Tôi giận dữ lườm anh, tốt lắm… Đợi đến lúc tôi muốn ly hôn, hy vọng anh cũng dễ dàng buông tay như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play