Thời này làm con dâu, nếu như ở nhà chồng muốn ăn cái này, muốn mặc cái kia, đó chính là con dâu phá cửa, sẽ bị người ta quở trách nói lời ong tiếng ve, cho nên Điền thị cũng chỉ mượn hai đứa con gái nhà mình nói ra những lời này.
“Nếu không phải trong nhà không có cơm ăn, con cần gì phải dẫn theo con gái về nhà mẹ đẻ ăn chùa chứ?! Đây không phải làm cho ca ca tẩu tử không ưa sao?!”
Nói đến đây Điền thị thật sự rất tủi thân, mặc dù trong nhà có cha có mẹ, nhưng nàng ta cũng không thể xem thường ánh mắt của tẩu tử đệ muội khi nhìn mình.
“Mẹ, mẹ cho rằng con sống rất tốt ở nhà mẹ đẻ sao?!
Từ Tú Việt nghe nàng ta nói, trái lại cũng cảm thấy có chút đạo lý, nếu không phải Hà gia thật sự quá nghèo, Điền thị cũng không đến nỗi mỗi ngày đều về nhà mẹ đẻ.
Từ Tú Việt ghét bỏ nàng ta mình xảy ra chuyện cũng không biết trở về thăm một chút, nhưng cũng không phải là do lúc trước nguyên chủ vì miếng ăn nên khuyến khích chuyện này sao.
Còn về Đại Nha Nhị Nha, khụ khụ, cô chỉ đơn giản là quên mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play