Từ Tú Việt mở nắp vại gạo ra nhìn một chút, gạo chưa xay kỹ màu đen đã thấy đáy, Từ Tú Việt ước lượng một chút, phân phó Từ thị vo gạo bỏ vào nồi.
Từ thị muốn nói lại thôi, mắt thấy Từ Tú Việt đã tự mình bỏ thêm gạo vào trong nồi, lập tức khuyên nhủ: “Mẹ, chỗ gạo này còn phải ăn đến cuối tháng đó.”
Cái gì? Chỉ một chút này? Lúc này mới giữa tháng thôi!
Từ Tú Việt bị dọa sợ nắm một nắm gạo to ném vào trong nồi, lại an ủi Từ thị: “Không sao, buổi chiều mẹ và lão đại đi lên trấn kiếm chút tiền!”
Nhìn gạo trong vại ngày càng ít, Từ thị cảm thấy trong miệng mình có chút đắng. Sao mẹ bị bệnh một trận, lại trở nên không tiết kiệm như vậy. Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng phải, người chết qua một lần, còn sống thì muốn hưởng thụ một chút, nhưng bọn họ không muốn chờ đến cuối tháng đói bụng đâu.
Uy hiếp chết đói làm cho lá gan của Từ thị lớn hơn, thừa dịp Từ Tú Việt rời tay ra khỏi vại gạo thì nhanh chóng đậy nắp vại lại, ngoài miệng còn phải kiếm cớ: “Nếu lại thêm nhiều gạo nữa, cháo sẽ rất đặc.”
Nếu đặc quá, vậy thì nấu thành cơm khô đi.
Chẳng qua nhìn bộ dạng đề phòng ăn cướp của Từ thị, Từ Tú Việt cũng đã hiểu, đây là Từ thị còn chưa nhìn thấy bộ dạng lợi hại của cô, chờ ăn cơm trưa xong, cô bảo con trai lớn dẫn cô đi lên trấn, cũng không tin người có tiền trong trấn, còn không có một người nào có vận xui quấn thanh, cần tìm cô xem bói một chút!
Lúc ba đứa con trai của Hà gia về nhà, nhìn thấy một nồi cháo thật đặc, đen thui, ngay cả màu sắc của đáy nồi cũng không nhìn ra được.
Hà Đại Lang nuốt miếng một cái, không nhịn được hỏi: “Mẹ, hôm nay sao lại nấu đặc như vậy, còn có gạo sao?”
Từ Tú Việt trừng mắt nhìn hắn: “Để con ăn thì cứ ăn đi.” Một câu nói làm cho Hà Đại Lang ngậm miệng lại.
Hiện tại nhà bọn họ vẫn là chế độ cơm phần, muốn ăn gì đều là do nguyên chủ khống chế, từ trước đến nay các nam nhân ăn nhiều một chút, nữ nhân ở nhà ăn ít một chút. Nếu ngày hôm đó có ai chọc giận làm cho nguyên chủ không vui, cũng chỉ có thể uống cháo nhiều nước có mấy hạt gạo mà thôi.
Lúc trước nguyên chủ cầm muỗng chia cơm cho cả nhà thì cảm thấy là mình nắm đại quyền, nhưng bây giờ Hà Tú Việt cầm muỗng lại cảm thấy mình đã là một bà lão yếu ớt, còn phải bới cơm cho một đám con cháu tiện nghi, thật là thua thiệt.
Nếu cô đã xuyên thành một bà lão, cho dù dưới điều kiện có hạn, cũng phải để cho người ta phục vụ mình.
Từ Tú Việt cầm muỗng quậy cháo trong nồi, múc một chén to cho mình, rồi lại đặt cái muỗng xuống, nói: “Ăn bao nhiêu thì tự múc, không cho chừa cháo lại.”
Cô nói xong, không có người nào nhúc nhích.
Từ Tú Việt nghĩ đến lời Lưu đại nương mắng con dâu vào buổi sáng mà mình nghe được dưới tàn cây, cũng học giọng điệu đó, cả giận nói: “Các ngươi còn trông cậy vào một bà lão như ta phục vụ các ngươi nữa à? Thích ăn thì ăn, không ăn thì cứ đói bụng đi!”