Từ Tú Việt cười, cảm thấy mấy ngày nay cho ăn ngon không uổng phí, cô nghĩ một lát mới nói: “Nếu chở một xe lương thực về thì khó tránh khỏi bị người ta nhìn thấy. Bây giờ trong thôn vẫn chưa quyết định có mua lương thực hay không, nếu không có tích trữ lương thực, ngày nào đó mưa lớn liên miên, chắc chắn sẽ có người nhớ nhung nhà chúng ta. Nếu bọn họ xin chúng ta cứu tế hoặc mua lương thực của chúng ta, con nghĩ chúng ta có bán không?”
Hà Đại Lang và Hà Tam Lang nhìn nhau, hiểu ý của Từ Tú Việt.
Nếu muốn cướp lương thực của họ thì chắc chắn là không được, nhưng nếu thôn dân bỏ qua sĩ diện mà muốn mua hoặc xin chịu nợ một ít gạo thóc, đều là họ hàng trong họ, mà cũng chưa đến mức đói kém thực sự, họ có cho hay không?
Thấy hai người đã hiểu, Từ Tú Việt nói tiếp: “Mẹ vốn nghĩ có lẽ chúng ta có thể đến trấn trên lánh nạn, nhưng bây giờ xem ra là không được, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đi lánh nạn trước họ, nếu lúc đó kéo theo một xe lương thực thì quá lộ liễu. Trong trấn người qua lại đông đúc, chúng ta cải trang một chút, từ trấn trên đi thẳng ra đường lớn, cũng an toàn hơn.”
Nói cách khác, lần lũ lụt này, Từ Tú Việt đã quyết định phải đi xa, nếu chỉ lên núi lánh nạn thì là một quẻ hung chưa có cách giả mà cô đã tính ra trước đó, hai là sau đó sẽ có dịch bệnh, thiên tai sẽ lần lượt kéo đến, đến lúc đó mới đi thì sẽ càng khó khăn hơn.
Hà Đại Lang cau mày: “Mẹ nói là, chúng ta phải rời thôn sao?”
Trước đây mẹ hắn chỉ nói phải tích trữ lương thực để tránh nạn, nhưng bây giờ nghe giọng điệu này, hình như là muốn chuyển đến một nơi rất xa?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play