Chương 84: Hãy Thay Ta Sinh Đứa Bé Này!
"Dùng nước linh tuyền tưới cũng không khó, may mắn trong viện có một ao linh tuyền, hơn nữa linh tuyền có thể không ngừng chảy ra từ trong địa mạch, cung cấp nuôi dưỡng ba cây con Thanh Diệu Linh Trà này thoải mái."
"Còn về tà ma, vật ô uế, Lục Huyền ta trong sạch, một thân chính khí, đương nhiên không có khả năng nhiễm phải mấy thứ kia.
Ừ đúng, về sau cố gắng không để cho hai phu phụ Vương Sơn tiến vào viện, tránh ô nhiễm linh trà của ta."
Hắn thi triển một vòng Linh Vũ Thuật, thỏa thích tưới ẩm cây non Thanh Diệu Linh Trà, rồi đến bên kia linh điền.
Chỉ thấy một đám sương mù có bề rộng chừng nửa trượng đang chiếm cứ một góc linh điền,
Vụ khí mông lung khó mà nhìn rõ được, ngay cả linh thức nếu tiến vào nơi này cũng có chút ngưng trệ.
Có cảm giác Huyễn Yên La Quả tam phẩm đã hóa thành sương mù, trực tiếp hòa làm một thể với mảnh sương mù nhàn nhạt bên ngoài rồi.
"Ái chà, còn chơi trốn tìm với ta?" Lục Huyền tập trung tâm thần vào trong sương mù, không ngừng tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được vị trí của Huyễn Yên La Quả.
Một cơn Linh Vũ Thuật rơi xuống, vụ khí nhàn nhạt bốc hơi, sau đó ngưng tụ lại, để lộ ra cây non Huyễn Yên La Quả ở bên trong.
Tẩm bổ cho Huyễn Yên La Quả xong, Lục Huyền lại dò xét linh điền một lượt, xác nhận mỗi gốc linh thực đều mọc tốt, mới quay trở lại trong phòng.
Sau khi trở về phòng, hắn ngồi trước bàn, lập tức đếm đống linh thạch vừa tới trong tay.
Lần này, hắn bán hai mươi hai gốc Linh Huỳnh Thảo đổi được bảy mươi bảy linh thạch, lại mua ba cây non Thanh Diệu Linh Trà tốn hết sáu mươi linh thạch, cũng may có ba gã Linh thực sư chủ động dâng một trăm linh thạch lên, coi như ngày hôm nay hắn đã buôn bán lời gần một trăm hai mươi linh thạch rồi.
Bao gồm số linh thạch trước đó, tài sản hiện có của hắn là hơn hai trăm linh thạch.
"Hơn hai trăm linh thạch, thêm Linh Huỳnh Thảo sẽ nhanh chóng bước vào thời kỳ thành thục, Xích Vân Tùng cũng gần chín muồi, tài phú sắp sửa mở rộng cửa với ta rồi!" Lục Huyền nhìn đống linh thạch nho nhỏ tràn đầy linh khí ở trên bàn, sung sướng nghĩ.
"Lục tiểu huynh đệ, ngươi có ở nhà không? Tẩu tử ngươi có làm một bàn tiệc thịnh soạn lắm, ngươi sang đây uống với ta một ly?" Tiếng gọi của Vương Sơn đột ngột truyền đến từ bên ngoài viện.
Lục Huyền không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng giọng nói có phần phấn khởi này lại làm tóc gáy hắn dựng đứng cả lên, Liệt Ngân Nhận lặng lẽ tách ra hàng chục mảnh tàn phiến màu bạc trắng, một tấm Kiếm Khí Vạn Thiên phù nhị phẩm từ từ tuột xuống lòng bàn tay.
"Vương đại ca, hôm nay ta chăm sóc linh thực cả ngày, hiện giờ thấy mệt mỏi lắm, lại đau đầu nữa, nên không đi được, lần sau sẽ đến nếm thử tay nghề của tẩu tử." Hắn thuận miệng bịa ra một lý do, tạm thời đối phó với Vương Sơn.
"Vậy thì thôi, người nghỉ ngơi thật tốt vào." Vương Sơn nghe xong lời này của Lục Huyền, lại lập tức rời đi.
Vương gia.
Chính giữa đại sảnh có bày một chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn, phía trên có mười mấy món ăn, trong số này còn có những món được nấu từ nguyên liệu thịt yêu thú quý hiếm.
Tiểu thiếp của Vương Sơn đang cúi đầu, lẳng lặng ngồi trước bàn.
"Lục Huyền nói cơ thể khó chịu nên không tiện qua đây, hai chúng ta cùng ăn đi!"
"Dạ, tướng công." Vương thị dịu dàng trả lời, lập tức đứng dậy xới cơm cho Vương Sơn.
"Cảm ơn nương tử." Vương Sơn nhìn đôi bàn tay trắng như tuyết đang vươn về phía mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Lúc trước, gã mua tiểu thiếp này ở chợ đen, vốn chỉ định chơi bời cho qua quãng thời gian cô đơn này thôi, nhưng không ngờ hiệu quả lại vượt xa những gì gã dự đoán ban đầu.
Sau khi mua tiểu thiếp này về nhà, nàng vừa dịu dàng lại lắm chiêu trò làm Vương Sơn cảm thấy sung sướng vô cùng, cứ một mực trầm mê trong đó, ngay cả sở thích bình thường thích là đi câu lan cũng dần dần giảm bớt.
Chủ yếu hơn, đó là sau một khoảng thời gian ngắn ở chung với đối phương, gã lại mơ hồ có cảm giác mình sắp đột phá Luyện Khí tầng sáu rồi.
Điều này khiến gã càng thêm yêu thương tiểu thiếp này, ngày đêm đòi lấy, vui đến quên cả trời đất.
"Nương tử, khổ cho nàng rồi." Gã nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay trắng nõn mềm mại của nữ tử kia, dịu dàng nói.
"Tướng công không nỡ để cho ta hao sức khổ cực, có đúng không?" Vương thị ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh, bởi vì khóe mắt có một nốt ruồi nên vẻ mị hoặc càng thêm nồng đậm.
"Chắc chắn rồi, ta yêu nương tử còn không kịp, làm sao nỡ để cho nàng vất vả?"
"Vậy sau này nếu ta mang thai thì biết làm sao bây giờ? Nghe nói thời gian mang thai vô cùng đau đớn khó chịu." Vương thị lộ vẻ tội nghiệp hỏi.
"Ừm..."
Trong lúc Vương Sơn còn đang do dự, Vương thị lại không chút lưu tình rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, khóe miệng khẽ nhếch, gợn lên một nụ cười.
"Nếu không muốn ta khổ, tướng công hãy sinh đứa bé này thay ta nha!"
Vương Sơn đang định từ chối, đột nhiên lại có cảm giác trong bụng truyền đến một loại khát vọng kỳ quái, hệt như có thứ gì đó đang được thai nghén ở bên trong...