Chương 83: Bản Lĩnh Kiếm Linh Thạch Cũng Không Tệ!
Lục Huyền nhìn theo bóng lưng ba người bọn họ, trong lòng vô cùng thoả mãn, thuần thục thu một trăm linh thạch kia vào túi trữ vật của mình.
Hắn rất ung dung thoải mái khi cầm một trăm linh thạch này, mà không áy náy chút nào.
Phương pháp hắn nói cho ba người bọn họ đúng là có hiệu quả, sau khi bồi dưỡng linh thực theo phương thức tinh tế hoá, chắc chắn là phẩm chất của linh thực sẽ được đề thăng thêm một mức độ nhất định nào dó, khiến bọn họ kiếm được càng nhiều linh thạch hơn.
Nhưng trên thực tế, Lục Huyền lại trực tiếp che giấu đi điểm quan trọng nhất, đó chính là hắn nắm giữ và hiểu được trạng thái tức thời của linh thực, có thể dễ dàng căn cứ vào nhu cầu của chúng sau đó điều chỉnh lại bất kỳ lúc nào.
Ba người họ không thể làm được điểm ấy, chỉ có thể tự mình mò mẫm mà thôi.
Nhưng không thể áp dụng chế độ đào tạo hoàn mỹ, thì rất khó có thể đạt được linh thực phẩm chất hoàn mỹ.
Huống chi, nếu lựa chọn bồi dưỡng linh thực theo phương thức tinh tế hóa như vậy thì trên cơ bản, đều phải từ bỏ tu luyện.
Bọn họ đâu có giống như Lục Huyền, có thể thu được các loại bảo vật và tu vi khen thưởng bên trong quầng sáng màu trắng.
"Các ngươi nghĩ tằng ta nằm thẳng [1] thật à?" Lục Huyền cười bí hiểm.
[1] : nằm thẳng có nghĩa là dù xảy ra bất cứ chuyện gì trong lòng cũng không gợn sóng, không hề phản ứng, hay phản kháng, tỏ vẻ tâm lý phục tùng.
"Tiểu tử ngươi chẳng những giỏi gieo trồng linh thực, mà bản lĩnh kiếm linh thạch cũng không tệ." Chẳng biết lão giả gầy gò Hà quản sự đã đi tới bên cạnh Lục Huyền từ lúc nào, lại khẽ cười nói.
"Vậy ư?" Lục Huyền đắc ý cười đáp.
"Chỉ nói vài ba câu đã khiến ba gã Linh thực sư kia tiêu tốn một trăm linh thạch cho ngươi rồi, trình độ khá đỉnh đó!"
"Có thể kiếm được một trăm linh thạch đúng là không tệ, nhưng ngươi truyền phương pháp độc môn này ra ngoài, cái mất nhiều hơn cái được." Giọng nói của Hà quản sự có mang theo một chút bất mãn, giống như đang trách Lục Huyền chỉ vì cái lợi nhỏ trước mắt, mà làm rò rỉ phương pháp gieo trồng linh thực phẩm chất hoàn mỹ ra ngoài.
"Hà quản sự yên tâm, chuyện này không có đơn giản như vậy.
Phương pháp là phương pháp, nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác.
Bằng không... Nhiều Linh thực sư như vậy, vì sao không một ai có thể phát hiện ra phương pháp đào tạo chính xác này có thể gia tăng phẩm chất linh thực? Nhưng ngài xem, kể cả khi bọn họ biết thì có bao nhiêu người đủ khả năng trồng ra linh thực có phẩm chất hoàn mỹ?" Lục Huyền từ tốn trả lời.
Lão giả gật đầu, lúc này mới hơi yên tâm: "Qua đây, cầm ba cây giống Thanh Diệu Linh Trà này đi."
Lục Huyền đi theo sau lưng lão, đến một gian phòng, mùi hương thơm ngát không ngừng quanh quẩn trong phòng.
Đưa mắt nhìn vào, lập tức bắt gặp ba cái chậu cảnh có hoa văn kỳ dị được đặt trên kệ gỗ.
Trong chậu, có ba cây trà non.
Cây trà giống này cao chừng năm tấc, dù là cây non nhưng thân cành lá đan xen phức tạp, chập chùng có lực, tạo nên một loại cảm giác tương phản lạ kỳ.
Trên cành cây có mọc ra vài ba cái lá trà xanh non mềm mại khẽ rung rinh, rất mong manh, yếu đuối, nhưng lại có thể cảm nhận được một luồng sức sống mãnh liệt từ trong đó.
"Đây chính là ba cây non Thanh Diệu Linh Trà nhị phẩm.
Nó cũng không giống Linh Huỳnh Thảo là linh thực không phẩm cấp, nên giá cả tương đối đắt đỏ, người phải chăm sóc chúng thật tốt và không được thất bại." Hà quản sự cất giọng nghiêm túc dặn dò Lục Huyền.
Lục Huyền trịnh trọng gật đầu.
"Muốn mua ba cây giống Thanh Diệu Linh Trà này cần bao nhiêu linh thạch?"
"Trên thị trường, mỗi khi cây giống Thanh Diệu Linh Trà xuất hiện, nó thường có giá là ba mươi linh thạch một gốc, hơn nữa bởi vì nó rất thưa thớt cộng thêm lá trà sản xuất ra khá là trân quý, nên bình thường có tiền cũng không mua được.
Ngươi có hiệp nghị cùng Bách Thảo Đường, có thể mua nó với giá thấp hơn, chỉ cần bỏ ra sáu mươi linh thạch là có thể mua được ba cây trà giống này rồi!"
Giảm giá hơn ba mươi phần trăm, Lục Huyền cảm thấy may mắn khi thiết lập hình thức hợp tác tự do với Bách Thảo Đường.
Đồng thời, hắn càng biết ơn lão giả gầy gò đã dẫn mình tiến vào nơi đây hơn.
"Xuống nào." Lục Huyền cầm ba cây non Thanh Diệu Linh Trà trở lại trong viện, lại quay sang nói với Đạp Vân Linh Miêu đang nằm trên vai mình.
Con ngươi xanh biếc của Đạp Vân Linh Miêu lạnh lùng nhìn Lục Huyền một cái, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất rồi đi thẳng về phía linh tuyền.
Lục Huyền bước đến một góc linh điền, trực tiếp vạch ra một mảng lớn linh nhưỡng trống, rồi thi triển Địa Dẫn Thuật.
Rất nhanh, ba cái hố nho nhỏ đã xuất hiện trong khu vực linh điền trống kia.
Hắn nhẹ nhàng đặt ba cây non Thanh Diệu Linh Trà vào trong hố.
Sau khi trồng Thanh Diệu Linh Trà xong, hắn lại tập trung tâm thần lên mầm trà nho nhỏ kia.
"Nước tinh khiết nhất có thể trồng ra lá trà ngon nhất.”
"Dùng nước linh tuyền tưới mầm trà, hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Thanh Diệu Linh Trà, trong ngoài cành lá đều ẩn chứa thanh linh chi khí, không thể để cho tà ma, vật dơ bẩn phát triển bên cạnh mầm trà, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của mầm trà."
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lục Huyền, ngay lập tức hắn hiểu được nhu cầu và chỗ lưu ý khi trồng cây non Thanh Diệu Linh Trà.