Chương 13: Bản Lĩnh Mặc Cả!
"Muốn mua cây giống Xích Vân Tùng cần bao nhiêu linh thạch?" Lục Huyền chỉ vào cây tùng non trong góc phòng. Cây tùng non này cao không đến hai thước, lá tùng giống như những chiếc kim châm màu đỏ lửa, nhìn từ xa, có cảm giác nó chính là một đám mây nhỏ màu đỏ đậm, bởi vậy mới được gọi là Xích Vân Tùng.
"Năm linh thạch." Tu sĩ trung niên trả lời.
"Hai mươi hạt giống Linh Huỳnh Thảo cùng với cây giống Xích Vân Tùng này, mười hai linh thạch ta sẽ lấy hết, như thế nào?"
"Tiểu huynh đệ mặc cả cũng quá hung ác rồi, như vậy nhé, ta bán lỗ vốn cho ngươi vậy, lại thêm bảy mươi toái linh nữa, chúng sẽ là của ngươi."
"Đạo hữu cũng biết đấy, tiểu tán tu kiếm chút linh thạch thực sự không dễ dàng mà.
Ta thấy mình có duyên với gốc Xích Vân Tùng kia nên mới động tâm tìm cách mua nó về chăm sóc, nhưng mua thật rồi cũng chẳng biết có thể trồng thành công không? Năm mươi toái linh, không thể nhiều hơn được."
"Thành giao!" Tu sĩ trung niên kia khẽ lắc lắc đầu, cười khổ đáp.
Mặc cả xong, gã lập tức giao hai mươi hạt giống Linh Huỳnh Thảo cho Lục Huyền, lại hỗ trợ gói cây Xích Vân Tùng non vào túi vải cho hắn, sau đó còn cẩn thận dặn dò Lục Huyền phải trồng càng sớm càng tốt, nếu để lâu sẽ ảnh hưởng đến sức sống của cây con.
Lục Huyền nghe lời gật đầu, lại lộ vẻ mặt đầy xót ruột, móc mười hai viên linh thạch và năm mươi toái linh vừa mới nhận được, còn chưa kịp ấm túi ra, thanh toán xong hàng.
Trong chợ, Lục Huyền đang mặt đỏ tía tai cãi cọ với một gã tán tu: "Đạo hữu, tòa trận pháp phòng hộ này chỉ là hàng đã qua sử dụng, bên trên còn có vết máu, đây là điềm gở đó, trông cậy vào nó chưa chắc đã an lành, hai mươi viên linh thạch đã là giá rất cao rồi!"
Tán tu kia lộ vẻ bất đắc sĩ nói: "Tiểu huynh đệ, nếu đây là trận pháp mới tinh, ít nhất ta sẽ tăng giá lên gấp đôi.
Về phần vết máu, ta đảm bảo thứ này sẽ không làm ảnh hưởng đến năng lực phòng hộ của nó đâu. Chỉ vì hai chuyện nhỏ nhặt này mà một lần, ngươi chém giá từ hai mươi lăm viên linh thạch xuống tận thành hai mươi viên, có thể mặc cả như vậy sao?"
"Trận pháp không có vấn đề gì, chỉ đơn giản là không rõ lai lịch, chuyện này khiến ta có chút lo lắng nha. Hơn nữa, ta cũng không biết thứ này đã được dùng bao nhiêu ngày tháng rồi, chỉ sợ khó mà dùng tiếp được." Lục Huyền bày ra vẻ mặt rõ ràng đã rất muốn mua nhưng lại lo lắng, lưỡng lự.
"Như vậy đi, hai mươi mốt linh thạch, giả sử trận pháp này xảy ra vấn đề gì, ngươi có thể tới chợ tìm ta. Ta mở quầy hàng ở chỗ này đã hơn mười năm, chút uy tín ấy vẫn phải có."
"Được rồi, coi như kết giao người bằng hữu là ngươi vậy." Lục Huyền đã đưa ra quyết định, cũng dứt khoát lấy ra hai mươi mốt viên linh thạch hạ phẩm, đưa cho đối phương.
"Đừng đừng đừng, chúng ta chỉ nói về linh thạch, không nói chuyện giao tình." Tán tu kia nhanh chóng từ chối.
Vì mặc cả mấy viên linh thạch mà Lục Huyền đã đứng tranh luận với gã gần nửa giờ rồi, nếu thật sự có giao tình gì với hắn, chẳng biết cần dùng bao nhiêu linh thạch mới có thể đền bù đây? Lục Huyền nhận khối trận bàn có vết máu màu đỏ sẫm từ trên tay chủ quầy hàng, sau đó cẩn thận nhét nó vào trong ngực.
Đương nhiên, hắn vốn không thèm để ý đến vết máu ấy, xét cho cùng, yêu ma đáng sợ cỡ nào cũng không thể đáng sợ hơn quỷ nghèo được.
Trước kia, từng vì tránh trả giá mà hắn tuyệt đối không đến mấy hàng quán ven đường bao giờ, nhưng khi dấn thân vào Tu Hành giới này, vì tiết kiệm một chút linh thạch, hắn đã luyện ra được một loại bản lĩnh mặc cả trí mạng.
"Toàn bộ khoản linh thạch nhận được sau khi bán chín gốc Linh Huỳnh Thảo lại bay ra ngoài cả rồi, thậm chí còn lậm vào gia sản ít ỏi của mình một khoản."
"Chỉ có điều thu hoạch lần này khá lớn. Hai mươi hạt giống Linh Huỳnh Thảo và một cây giống Xích Vân Tùng. Quan trọng nhất là trận pháp phòng hộ bản thân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng đến tay rồi."
Lục Huyền nhéo lồng ngực đã trở nên teo tóp lại, thầm nghĩ trong lòng.
Đã đạt được mục đích của chuyến đi lần này, Lục Huyền vẫn luôn nhớ thương đám linh thực trong viện nên không dám dừng lại lâu, đã lập tức lên đường trở về nhà rồi.
Trong phòng. Hắn nôn nóng không chờ được nữa, lập tức móc khối trận bàn có dính vết máu đỏ sậm ra. Trên trận bàn có khắc một tòa trận pháp phòng ngự cơ bản, sau khi kích hoạt, thứ này có thể bảo vệ một phạm vi nhất định, đồng thời nó cũng có tác dụng cảnh báo khi phát hiện thấy dị vật xâm nhập vào phạm vi kia.
Lục Huyền thoáng điều chỉnh lại nhịp hô hấp, đợi cho đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, mới bắt đầu vận chuyển linh lực trong cơ thể, dựa theo chủ sạp tán tu nói từ từ rót linh lực vào trận bàn.
Được linh lực kích thích, trận bàn từ từ tỏa ra một vầng bạch quang nhàn nhạt. Sau khi hấp thu đủ linh lực, chỉ trong nháy mắt, vầng bạch quang ấy đã được phóng đại lên gấp mấy trăm lần, trực tiếp bao phủ toàn bộ tiểu viện.
Ánh sáng trắng yếu ớt lắc lư chao đảo, giống như một lớp lòng trắng trứng gà. Lục Huyền tiếp tục điều chỉnh linh lực, khống chế trận bàn, căn cứ vào hình dạng của tiểu viện mà không ngừng biến hóa hình dạng của cái lồng linh khí mờ nhạt kia. Sau khi hình dạng đã vừa khít với mong muốn của hắn, cái lồng nọ dần dần biến mất, nhìn từ bên ngoài vào, hoàn toàn không phát hiện ra điểm khác thường.