Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 11


4 ngày

trướctiếp

Mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng rồi, sau hai ngày mưa ánh nắng hôm nay đặc biệt sáng chói, cô thức dậy đánh răng, nghe thấy tiếng chim ở gần đây, tìm một vòng, liền thấy con chim đó đậu trên một nhánh cây.

“Chị dâu, đây là chim gì vậy?”

“Ồ, nhà chúng ta có hỷ tước bay đến khi nào vậy? Nhất định là có chuyện tốt!”

Tống Minh Nguyệt nhìn thấy hỷ tước đuôi dài, hoảng hốt nhớ đến một câu: “Hỷ tước thân nhỏ đuôi dài, lấy vợ thì quên mẹ.”

Khi mặt trời bắt đầu lên cao, nhà họ Tống có khách đến, không phải người ngoài, là người quen của Tống Minh Nguyệt, cô lớn Tống Vệ Cầm, lần này Hoàng Chi Tử ở nhà, vội vàng đón tiếp cô lớn.

Tống Minh Nguyệt mẫn cảm phát hiện ánh mắt của cô lớn không ngừng nhìn mình, khóe miệng dường như có ý cười, lẽ nào...?

Tống Vệ Cầm quay về phía cô mà vẫy tay: “Nguyệt Minh, vừa hay con ở đây, lại đây cô nói chuyện.”

“Cô lớn, có chuyện gì vậy ạ.”

“Mẹ của Vệ Vân Khai ở Yên Trang nhờ cô làm mai, đứa trẻ đó con từng gặp qua, thấy thế nào, có muốn để nó tới nhà gặp gỡ không?

“...Hả?” Tống Nguyệt Minh đầy nghi ngờ và ngạc nhiên, sắp không nói thành lời.

Hoàng Chi Tử không ngờ rằng cô lớn nói gió thành mưa, lại nói thẳng thừng như thế, còn không biết hoàn cảnh nhà họ Ngụy như thế nào đã đến nói chuyện, lỡ điều kiện không tốt thì sao?

“Chị à, nhà này thế nào? Chị là cô của nó, nhất định đã nghe ngóng mấy chuyện này nhỉ?”

Tống Vệ Cầm cười sảng khoái, từ từ nói hết gia cảnh nhà họ Ngụy, Tống Nguyệt Minh bất giác nghiêm túc lắng nghe.

Gia đình Ngụy Căn Sinh ở thôn Ngụy Thủy cũng tính là nhà giàu, trước đây Ngụy căn Sinh từng đi bộ đội, có tiếng nói trong thôn, trong nhà có ba con trai, ba con gái, trong đó hai trai hai gái đã thành gia lập thất chia nhà riêng rồi, ở nhà chỉ còn Vệ Vân Khai và đứa con gái út mười lăm tuổi, Vệ Vân Khai không phải con ruột của vợ chồng nhà đó. Nghe nói trước đây Ngụy Căn Sinh có ơn lớn với bố ruột của Vệ Vân Khai, hai nhà còn là thân thích, sau khi cha mẹ Vệ Vân Khai mất thì được Ngụy Căn Sinh đón về nhà nuôi.

“Bây giờ người ta làm ở trạm máy móc công nghiệp trong thôn, lương của một người nuôi sống hai người không thành vấn đề, Nguyệt Minh nhà ta gả qua đó chỉ cần hưởng phúc. Nói một câu không hay, Vệ Vân Khai không phải con ruột, cho dù sau này phải dưỡng lão bố mẹ cũng không cần bỏ ra nhiều sức.”

Khóe miệng Tống Nguyệt Minh cong lên, cô nhìn rất rõ, rõ ràng là Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Cầm rất thích việc không phải tiếp xúc người già này, đặc biệt là người vớ phải mẹ chồng không ra gì như Tống Vệ Cầm.

Vốn tưởng Hoàng Vệ Chi không coi trọng nhưng cũng có chút rung động, Tống Bách Hằng có tốt đi nữa, trong nhà vẫn có một bà mẹ góa tính tình lạnh băng ở nhà cần phải qua lại, nếu Nguyệt Minh gả qua đó không thể theo quân Tống Bách Hằng, vậy chỉ có thể nhìn sắc mặt mẹ chồng sống qua ngày, không bằng con rể biết nóng biết lạnh ở bên cạnh.

“Nguyệt Minh, chúng ta gặp nhé?”

Nhất thời Tống Nguyệt Minh không biết nói gì, nếu như cô từ chối gặp mặt, sau này liệu có trở thành: ‘Năm đó không vừa mắt con gái Vệ Đại Lão, giờ đây hối hận không kịp.”

Chuyện đắc tội Vệ Vân Khai cô không làm nổi, vẫn nên gặp mặt đi, cứ để cho Vệ Vân Khai từ chối cô.

Chuyện này đối với Hoàng Chi tử khá bất ngờ, chỉ cần không phải buộc cổ vào cái cây Tống Bách Hằng, cho dù người này không được, vẫn còn người sau!

Tống Vệ Cầm vui vẻ xác nhận ngày gặp mặt với Hoàng Chi Tử liền quay về báo tin. Nhà bà ta cũng có đứa con gái cần mai mối, nếu như chuyện của Nguyệt Minh truyền đi không tốt thì cũng thành chướng ngại với con gái của mình, nếu như hai người thành đôi, vậy nói ra ngoài cũng tốt?!

Giờ đây vừa hay không bận chuyện làm nông, hai nhà đều có thời gian, ba ngày sau chính là ngày gặp mặt đã hẹn. Tống Nguyệt Minh đã bị Hoàng Chi Tử lôi đi thay quần áo từ sớm, cô phải đi đến thôn Ngụy Thủy với Hoàng Chi Tử, địa điểm gặp mặt không phải nhà mình mà là muốn giả bộ đến nhà Tống Vệ Cầm thăm người thân, rồi lại kêu Vệ Vân Khai đến gặp mặt. Đây là yêu cầu của Hoàng Chi Tử khi đã suy nghĩ thận trọng, chỉ sợ Vệ Vân Khai đến nhà mình, khi đó chuyện không thành thì tiếng đồn ra ngoài lại thành chuyện xấu.

Đều trách Lưu Đại Liên đó, sớm muộn cũng phải đi đánh bà ta!

Hoàng Chi Tử đạp chiếc xe Phượng Hoàng chở Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh muốn hiếu kính mẹ, để mẹ không vất vả, nhưng kỹ thuật của công không đủ, trong thôn toàn đường đất, cách một đoạn lại có bùn đất sau mưa mà ra, hơn nữa Hoàng Chi Tử vẫn coi cô là trẻ con.

Phong cảnh trên đường đi đối với Tống Nguyệt Minh rất xa lạ, khi họ đi qua cây cầu lớn ở sông Đông Đại, Tống Nguyệt Minh nhìn vào mặt hồ, nước sau mưa lớn lại sâu hơn rất nhiều, còn Hoàng Chi Tử lại tăng tốc để nhanh chóng đi qua chỗ này.

Tống Nguyệt Minh âm thầm than thở, chính là sự yêu thương này mới khiến cô bị hạn chế.

Dường như mới qua cầu chưa bao lâu là đến thôn Ngụy Thủy, Hoàng Chi Tử quen đường dạo quanh thôn, người không quen biết đến chào hỏi bà: “Đến thăm người thân hả?”

“Vâng ạ.”

Đường nhỏ trong thôn không thích hợp để đạp xe, hai người đi bộ qua đó, Hoàng Chi Tử đẩy xe ở phía trước, Tống Nguyệt Minh đi theo sau, đi qua một căn nhà, cô lướt mắt nhìn trong vô thức, vừa hay nhìn thấy người đàn ông đang đi ra, cả hai có hơi giật mình.

Vệ Vân Khai chỉ thấy dáng vẻ lộ chiếc tai trắng hồng của cô lướt qua, đôi mắt long lanh đó giống như là nước bên sông vậy, anh thở ra một hơi, cũng không biết sắp xếp gặp nhau lúc mấy giờ.

Tống Vệ Cầm đã dọn dẹp nhà thật sạch sẽ, con gái đã ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn bà và đứa con gái chưa đầy mười tuổi.

“Hai người đến rồi, còn mang đồ đến làm gì.” Tống Vệ Cầm nhìn thấy hộp điểm tâm treo trên xe đạp, nhưng ánh mắt cười này không lừa được người, em dâu này rất cách làm người.

Hoàng Chi Tử khách sáo hai câu, hai người vào trong nhà ngồi, Tống Vệ Cầm gọi con gái nhỏ ra ngoài: “Đi gọi anh Vệ của con qua đây chơi.”

Tống Nguyệt Minh do dự một chút, đơn giản trực tiếp như vậy sao? Cô không căng thẳng, chỉ là hai chân run rẩy.

Một mình Vệ Vân Khai đi theo con gái nhỏ của Tống Vệ Cầm, anh đẩy cửa tiến vào, Hoàng Chi Tử liền không tự chủ được ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nhà chính của nhà họ Ngụy nằm về hướng bắc, hướng nam đối diện cửa lớn, vừa nhìn đã thấy một thanh niên cao lớn tráng kiện đi vào, trong đầu bà liền nghĩ rằng, cùng một kiểu người giống Tống Bách Hằng, hẳn là Nguyệt Minh sẽ thích.

Tống Nguyệt Minh cũng nhìn về phía cửa, ngày đó lần đầu tiên gặp Vệ Vân Khai, hình tượng của cả hai người đều không tốt, nhưng hôm nay chắc hẳn anh đã đặc biệt chuẩn bị qua, một bộ quần áo sợi tổng hợp mới tinh, chân đi giày vải có đế là lớp vải đen trắng, đi lại không kiêu ngạo không nịnh bợ, trong ánh mắt thản nhiên lại mang theo sự tôn trọng.

Cô nhớ rõ, Vệ Vân Khai được nuôi dưỡng ở nông thôn mấy chục năm, chưa đến ba mươi tuổi đã có danh tiếng, vị thế càng ngày càng lớn, bởi vì gia đình cha nữ chính đã làm cho mẹ của nữ chính Dương Mẫn chịu thiệt nên anh đã giúp Dương Mẫn không ít việc, có thể nói Dương Mẫn vì xuyên qua nên có bàn tay vàng so với các cô gái khác.

Có lẽ người đàn ông này có thể nhìn thấy sự khác biệt ngay từ đầu.

Tống Nguyệt Minh đang đánh giá Vệ Vân Khai, Vệ Vân Khai cũng nhận ra ánh mắt của cô, đôi mắt sáng trong suốt lại tò mò, không có gì khiếp sợ hay thẹn thùng, hai bím tóc hoa gai rủ xuống trước người, áo sơ mi màu trắng phấn, quần dài màu sáng, lộ ra vành tai không còn giống như vừa rồi, giống như hai viên hồng ngọc.

Tống Vệ Cầm đứng dậy chiêu đãi, chỉ chỉ vào chiếc ghế dài đã được chuẩn bị sẵn: "Vân Khai đây rồi, mau ngồi đi.”

"Chị dâu, đây là cây kinh giới mẹ tôi bảo tôi mang đến cho chị."

"Ôi chao, suýt chút nữa tôi quên mất, đám mầm kinh giới kia của tôi bị gà ăn không còn hình dạng, lúc này cũng không tìm được hạt giống, vừa lúc mẹ bà nói kinh giới nhà bà ăn không hết, hiện tại tôi sẽ đi trồng, tưới nước là có thể sống!" Hoàng Chi Tử vui vẻ cầm lấy, nháy mắt với chị cả.

Hoàng Chi Tử liếc mắt nhìn Tống Nguyệt Minh không biết đang vui hay đang buồn, đứng dậy đi theo ra ngoài: "Chị à, em giúp chị trồng nhé.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp