Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 10


4 ngày

trướctiếp

Tống Vệ Cầm cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Vậy đi, đợi hai hôm nữa rảnh rỗi, em lại về đó một chuyến xem ý con bé thế nào.”

“Được, hôn sự này mà thành, thím sẽ đãi con cá to!”

Hai người cười cười nói nói, mãi đến ngã rẽ mới chia tay ai về nhà nấy, nụ cười trên môi Vương Bảo Trân dần tắt, cứ cho là Tống Vệ Cầm có thể thu xếp ổn thỏa bên đấy, vậy bà ta phải làm thế nào để Vân Khai đồng ý gặp mặt con gái nhà người ta đây?

Cơm nước xong xuôi, Vương Bảo Trân như có như không nhắc nhở một câu, Vệ Vân Khai trầm mặc lắc đầu: “Mẹ, con vẫn còn trẻ, chưa có ý định kết hôn.”

“Trẻ sao? Con đã 22 rồi, không kết hôn thì đợi đến bao giờ? Con không thấy có lỗi với ba mẹ sao?” Vương Ngọc Trân kích động, lớn tiếng chất vấn.

Vệ Vân Khai thật sự không biết làm sao để trấn an bà, lại nhìn về người cha trong bộ dáng suy tư, bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ, con hiểu dự định của mọi người, nhưng tình cảnh con hiện tại đi lấy con nhà người ta cũng không thích hợp...”

“Có gì không thích hợp? Phải rồi, con chẳng phải đã gặp cô gái đó rồi sao, trông cô ấy thế nào? Bây giờ dân hai làng đều đồn nhảm sau lưng hai đứa, mẹ lại cảm thấy đây cũng là cái duyên, hơn nữa chuyện đến nước này rồi, con không cưới người ta, sau này thử hỏi ai dám lấy họ đây?”

Vệ Vân Khai tức khắc nghẹn lời, đôi mắt nhuốm đầy nỗi bất lực phiền muộn: “Con là muốn cứu người...”

Thậm chí đến dáng vẻ cô gái đó thế nào anh cũng không quá rõ ràng, bây giờ nghĩ lại, trước mắt như đột nhiên xuất hiện đôi mắt đen láy trong veo ấy, không hề hoảng loạn, trái lại hết sức điềm nhiên, khác hẳn với những gì anh đã tưởng tượng.

“Không được, Vân Khai, con phải nghe lời ba mẹ, lần này chỉ cần nhà họ Tống gật đầu, con nhất định phải đi gặp cô gái đó cho mẹ, nếu con còn không muốn kết hôn, mẹ nhắm mắt cũng không yên lòng!”

“Mẹ vẫn còn trẻ lắm, đừng nói mấy lời xui xẻo như vây.”

“Con nói đi, rốt cuộc có đồng ý hay không?!” Vương Ngọc Trân từng bước dồn ép con trai.

Vệ Vân Khai mím môi không dám kích động bà, buông tiếng thở dài, hai đôi mắt hằn sâu vệt dài năm tháng chăm chăm nhìn anh, phận làm con không thể không nhường một bước: “Ba, mẹ, hai người để con suy nghĩ đã.”

Vương Ngọc Trân phấn chấn hẳn lên: “Mẹ xem như con đồng ý rồi đó! Yên tâm, mẹ không có ý ép buộc con, chỉ là muốn con đi gặp mặt kết thân thôi!”

Vệ Vân Khai cười khổ, chuyện chưa đâu vào đâu mẹ đã vui như vậy rồi. Hơn nữa cô gái kia tại sao lại muốn nhảy sông? Nói không chừng người ta cũng chẳng tình nguyện kia!

Tối nay trời trút xuống một cơn mưa to, cơn mưa mà tất cả đều ngóng chờ.

Tống Nguyệt Minh nghe tiếng mưa ào ào bất giác chìm vào suy tư, cô có nên mượn cái cớ này rời khỏi Tiểu Tống Trang, thuyết phục ba mẹ đến thị trấn nương nhờ cô nhỏ.

Cũng trong đêm mưa ấy, bố Dương Hồng Vệ trên đường về bị người ta trùm đầu đánh cho một trận ra trò, mặt mũi bầm tím chật vật về nhà.

Giờ cơm ở nông thôn, mọi người thường ngồi xổm trước cửa nhà vừa nói chuyện với hàng xóm vừa ăn cơm, sáng sớm hôm nay cũng không ngoại lệ, còn có tin bát quái nóng hổi, nói là Dương Đại Đảm ở thôn phía bắc bị người ta đánh cho một trận rồi.

“Tôi thấy mũi suýt lệch rồi, buổi sáng thấy lôi kéo nhau đi trạm y tế bôi thuốc đỏ .”

“Nghe nói què chân rồi?”

“Không có, hừ, cũng không biết Dương Đại Đảm đắc tội ai, nửa đêm bị người ta đánh thành ra thế này.”

“Còn không phải sao, có điều Dương Đại Đảm là người người không thật thà, nói không chừng là bị người ta dạy dỗ đó.”

Những người hóng chuyện tự giác nói nhỏ, mập mờ nháy mắt với nhau, trước đây Dương Đại Đảm ngủ với phụ nữ đã có chồng, bị chồng người ta bắt được, hiện tại thì chân tay không sạch sẽ, bị đánh cũng không lấy làm lạ.

Tống Minh Nguyệt im lặng ăn cơm, đôi tai không bỏ qua chút chủ đề nóng hổi nào, âm thầm quan sát Tống Vệ Quốc và Tống Kiến Binh, trong lòng không nhịn được mà giơ ngón cái lên.

Tối qua trời mưa cô không ngủ được, mơ hồ nghe thấy được tiếng đóng mở cửa, trời mưa lớn như vậy, nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhất định là Dương Đại Đảm bị hai người này đánh, qua mấy ngày nữa lại đánh Dương Hồng Vệ một trận, hai cha con đó bị đánh do người khác báo thù, cho dù tìm người tính sổ cũng không dính líu đến người nhà mình.

Tống Minh Nguyệt vui vẻ ăn nửa cái bánh bao!

Hôm nay trời mưa, dưới đất đọng không ít nước không có cách nào làm việc, nên hôm nay không đi làm, Hoàng Chi Tử cũng không nhàn rỗi ở nhà, nhổ cỏ dại và bắt côn trùng cho vườn rau ở vườn, rồi ngồi ở nhà chính để quay sợi. Một nhà ba người Tống Kiến Bân nhân cơ hội nhàn rỗi này đi thăm nhà mẹ đẻ của Vương Quyên, trong nhà rất yên tĩnh, Tống Minh Nguyệt lôi ghế nhỏ ngồi bên cạnh Hoàng Chi Tử.

Trong lòng Hoàng Chi Tử biết hôm nay con gái không muốn ra ngoài chơi, cũng không bắt cô làm việc, ngược lại đi đến tủ lấy hai miếng bánh gà đặt vào tay cô, nói: “Ăn nhiều chút, con xem con gầy rồi kìa.”

Từ trong ký ức của nguyên chủ, đồ ăn mà Hoàng Chi Tử cất đi là kho riêng của bà ấy, để chia cho Đại Bảo, nhưng Đại Bảo chỉ là đứa trẻ, sức ăn có hạn, nên phần lớn “kho riêng” đều thuộc về bà ấy. Lúc này Tống Minh Nguyệt ngoan ngoãn ăn hai chiếc bánh gà, khác với loại bánh mềm của thời sau, bánh gà này hơi cứng và thô nhưng vẫn rất ngon.

Tống Minh Nguyệt ăn được một nửa, Tống Kiện Cương nở nụ cười đi từ phòng phía tây, da anh ta thật dày, vết thương do bị đánh chưa đến hai ngày đã gần khỏi rồi.

Hoàng Chi Tử liếc nhìn anh ta, Tống Minh Nguyệt cũng trợn mắt trắng nhìn anh ta, căn bản không có ý muốn cho anh ta ăn.

“Hihi, anh không ăn của em, mẹ, con ra ngoài chơi chút đây.”

Hoàng Chi Tử hừ một tiếng: “Đừng có chơi cùng Dương Hồng Vệ đó nữa.”

“Biết rồi.”

Anh ta vừa đi, Hoàng Chi Tử lại than thở, thấy Tống Minh Nguyệt vẫn không để ý đến con trai thứ hai, chỉ nói một câu: “Lần này là anh hai của con hồ đồ, nhưng trong lòng nó vẫn rất yêu thương con.”

Tống Minh Nguyệt mím chặt môi không nói chuyện, ăn xong bánh gà lại cong khóe môi hỏi chuyện cô nhỏ Tống Vệ Phương, cô nhỏ rất xinh đẹp, nguyên chủ rất ngưỡng mộ và sùng bái cô ấy, tình cảm hai cô cháu không tệ, nhưng khi hỏi chuyện thì thấy vẻ mặt của Hoàng Chi Tử không tốt như vậy.

“Con đừng hòng học theo cô nhỏ của con, cô ta đối tốt với con là vì cần con! Con đừng nghĩ đến chuyện lên thành phố tìm cô ta, cô ta không sống được với người nhà thì sao sống được với con?” Trên mặt Hoàng Chi Tử thoáng hiện sự khinh bỉ dành cho Tống Vệ Phương.

Tống Minh Nguyệt không hiểu: “Vì sao?”

Hoàng Chi Tử tập trung vào việc quay bánh xe tay, chỉ nói ngắn gọn: “Con còn nhỏ chưa hiểu được đây, đợi con lớn thì sẽ biết.”

“Mẹ, bây giờ mẹ nói cho con biết đi, con đã mười tám tuổi rồi.”

Tay của Hoàng Chi Tử ngừng lại, con gái mười bảy mười tám nhà người ta đã được mai mối rồi, chỉ có cô thì người nhà không nỡ, hay là đi tìm người nối mối với mẹ của Tống Bách Hằng, cũng để cho con gái được như ý nguyện, còn giữ nữa thì thực sự chỉ sự giữ thù!

Tống Minh Nguyệt nhìn Hoàng Chi Tử không dám nói, không khỏi cảm thán nhà họ Tống tưởng chừng như bình yên cũng có rất nhiều bí mật, cô định từ từ tìm hiểu, chỉ là thời gian nhàn nhạ trôi qua rất chậm, cô biết Hoàng Chi Tử đặt một chồng báo cũ trong tủ, cô lấy đi mang về phòng từ từ đọc, Hoàng Chi Tử nhìn thấy cũng không hỏi cô muốn làm gì.

Tống Minh Nguyệt ôm đống báo này đọc nửa ngày, phần lớn chuyện trên đó không có thay đổi nhiều so với ký ức của cô. Có lẽ là xem quá nhiều nên tối đi ngủ toàn mơ thấy những chuyện này, còn có một đôi mắt đen như mực, đợi cô nhìn rõ xem đôi mắt đó là của ai thì đột nhiên tỉnh dậy, mở to mắt nhìn căn phòng tối om, lại sợ đi ngủ thì mơ thấy cảnh nhảy sông.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp