4.

Chiếc Maybach với biển số liên tiếp sang trọng đến mức khiến ai cũng phải ngước nhìn.

Đó là xe của anh cả tôi.

Nhưng anh ấy không đến, chỉ cử chú trợ lý là chú Đỗ đến đón.

“Sao lại đông người thế này?” Chú ấy nhìn chằm chằm vào Đậu Thi với ánh mắt cảnh giác.

Đậu Thi bị chiếc xe hạng sang làm cho hoảng hốt, khí thế liền tan biến: “Tôi… tôi ăn bánh của bà ấy, bị đau bụng…”

Chú Đỗ nhíu mày.

Nếu nguyên liệu bên bà tôi có vấn đề, thì có nghĩa là nguyên liệu của nhà hàng chúng tôi cũng có vấn đề.

Nhưng không có khách hàng nào phản ánh chuyện này cả?

Nhìn biểu cảm giận dữ của tôi, chú Đỗ dường như đã hiểu ra điều gì.

Chú ấy nghiêm túc nói với Đậu Thi: “Vậy chúng ta nên làm một cuộc kiểm tra nguyên liệu. Tôi sẽ chịu chi phí, nếu kết quả không có vấn đề, cô có thể chịu trách nhiệm cho lời nói và hành động của mình hôm nay chứ?”

Đậu Thi ngơ ngác một lúc, có lẽ cô ta chỉ định đổ vấy lên bà tôi, không ngờ lại gặp phải người không dễ đối phó như thế.

Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Chú là ai? Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm? Chú biết tôi là ai không? Chú biết gia đình tôi làm gì không?”

Chú Đỗ mỉm cười thân thiện, lấy ra tấm danh thiếp: “Tôi là Trợ lý cao cấp của tập đoàn Như Tân. Còn cô là?”

Mặt Đậu Thi lập tức trắng bệch.

Cô ta vội vàng nói rằng mình vừa ăn cả xiên nướng, có lẽ chuyện này liên quan đến xiên nướng kia.

Sau đó, cô ta miễn cưỡng xin lỗi bà tôi rồi chạy trốn thật nhanh.

Tiếc thật.

Tôi còn muốn xem cô ta bị bẽ mặt cơ.

Nhưng cũng không sao, chắc chắn có người đã quay lại video.

Không ngoài dự đoán, tối hôm đó, video đã lan truyền rộng rãi trong trường.

Câu “đồ nhà quê” của Đậu Thi khiến những bạn không phải dân thành phố cảm thấy phẫn nộ.

Có người hỏi tại sao Trợ lý cao cấp lại không nhận ra tiểu thư nhà Như Tân?

Đậu Thi giải thích rằng vì cô ta thường sống kín đáo, không can thiệp vào việc gia đình.

Không biết có bao nhiêu người tin điều đó.

Tối đó, các bạn nữ ở phòng kế bên sang phòng tôi nói chuyện.

Tôi và Đậu Thi không thèm nhìn nhau, bầu không khí vô cùng gượng gạo.

Một người để giảm bớt căng thẳng đã chủ động hỏi tôi: “Ninh Ninh, nhà cậu sao lại quen được Trợ lý cao cấp đó vậy?”

Tôi cố nghĩ ra một cái cớ.

Nhưng Đậu Thi đã nhanh chóng trả lời thay tôi.

“Người nghèo có vài người bạn giàu cũng đâu có gì lạ?”

Không khí im lặng một cách kỳ lạ…

Nói thật thì, mọi người ở đây đều xuất thân từ gia đình bình thường, rất dễ bị tổn thương bởi câu nói đó.

Đậu Thi đành phải đổi chủ đề: “Các chị em dạo này nên chăm chỉ dưỡng da và làm đẹp đi nhé, trường sắp quay phim quảng bá rồi đấy.”

“Đúng rồi, nghe nói đạo diễn Trương Dực Nha sẽ đến quay, Đậu Thi, đó là anh họ của cậu phải không?”

“Đúng vậy, ban đầu mình định giữ kín chuyện này, nhưng mình đã dặn anh họ rằng ở trường thì cứ giả vờ không quen mình…”

Thật vậy sao?

Anh hai sắp đến sao?

Tôi lặng lẽ mở điện thoại, phát hiện anh hai đã gửi tin nhắn cho tôi từ lâu, nhưng vì bận học nên tôi quên trả lời.

“Ninh Ninh, anh vừa kết thúc buổi chụp hình ở Paris, anh đã mua rất nhiều quà cho em, vài ngày nữa anh sẽ mang đến trường cho em.”

Kèm theo là hình ảnh của hàng loạt quần áo và giày dép hàng hiệu.

Tôi đành bất lực ôm đầu.

Bao giờ anh hai mới nhớ ra rằng tôi không thích mặc mấy thứ này đây…

5.

Miệng thì nói sống kín đáo, nhưng Đậu Thi lại là người năng nổ nhất.

Trước khi đội quay phim đến, cô ta tự nguyện đi tiếp đón.

Hội sinh viên muốn tổ chức một buổi lễ chào đón cho đoàn làm phim, cô ta liền tự tiện nhận vai trò chủ trì.

Mỗi ngày, Đậu Thi luôn sai khiến mọi người chạy vặt.

Nếu mua những thứ cần thiết cho buổi lễ thì không sao, nhưng cô ta thường yêu cầu mọi người mua đồ ăn, thức uống cho mình, mà khi có đồ trong tay rồi lại chẳng bao giờ trả tiền.

Vì cô ta là người được trường chỉ định làm đại diện tiếp đón, mọi người dù có tức giận cũng không dám nói ra.

Tôi cũng thuộc ban tuyên truyền.

Một hôm, Đậu Thi bảo tôi xuống lầu lấy đồ ăn giao đến.

Tôi đáp: “Cậu tự đi mà lấy.”

“Cậu không thấy tôi bận muốn chết vì cái lễ chào đón này à? Giúp tôi một chuyến thì sao chứ?”

Khi nói điều này, cô ta đang bật camera trước trên điện thoại và chuốt mascara.

“Kế hoạch là do trưởng ban đưa ra, đồ đạc cũng là do mọi người cùng nhau mua, cậu chỉ động cái miệng, có gì mà bận rộn.”

Đậu Thi bắt đầu khó chịu: “Cậu tưởng chỉ huy dễ lắm à? Các cậu toàn là lười biếng, đến nỗi đẩy cũng không nhúc nhích, tôi thật sự lo lắng nếu anh trai tôi đến đây mà thấy bạn học của tôi như vậy, anh ấy sẽ chê bai trường chúng ta mất.”

Hội sinh viên là bộ mặt của nhà trường, nghe cô ta nói vậy, mọi người đều lo lắng.

Lúc đó đã có người chủ động xuống lầu giúp cô ta lấy đồ ăn.

Trưởng ban âm thầm khuyên tôi bỏ qua chuyện này.

Tôn trọng trưởng ban, tôi không nói gì thêm.

Nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi giả vờ chân thành: “Vừa rồi là lỗi của tôi, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm. À đúng rồi, Thi Thi, xe Ferrari cậu được tặng đâu rồi? Dạo này không thấy đậu trước cổng trường nhỉ?”

“À, xe bị đưa đi rồi, để ở đó vẫn thấy quá phô trương.”

“Thế à,” tôi uống một ngụm nước, tỏ vẻ tiếc nuối, “tôi chưa bao giờ chạm vào chiếc xe nào xịn như vậy, cậu có thể lái nó đến để tôi chiêm ngưỡng thêm lần nữa không?”

Đậu Thi lúng túng: “Cái đó… để xem sao đã…”

“Tiểu thư nhà giàu, đâu thể keo kiệt vậy chứ?”

“Đợi lúc nào tôi rảnh đã.”

Được thôi, tôi sẽ chờ.

Còn chiếc xe, tôi đã nhờ chú Đỗ lái đi rồi, để xem cô ta khi nào mới có thời gian cho việc này.

6.

Khiến bạn học ấy đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Tôi và bạn cùng phòng là Hứa Thụy đang loay hoay phía sau.

Hứa Thụy chưa từng thấy nhiều thiết bị như vậy nên khá tò mò, kết quả là cô ấy làm hỏng một đạo cụ.

Hứa Thụy hoảng loạn: “Ninh Ninh, cái đạo cụ này có đắt không?”

Tôi an ủi cô ấy: “Không sao, không đắt lắm đâu, đạo diễn Trương sẽ không trách cậu đâu.”

“Cậu làm sao biết anh ấy sẽ không trách tớ? Nhìn Thi Thi mà xem… nếu cô ấy biết tớ làm hỏng một đạo cụ, cô ấy sẽ ăn tươi nuốt sống tớ mất! Ninh Ninh, tớ… tớ thực sự không có tiền để đền…”

Hứa Thụy gần như sắp khóc.

Cô ấy là sinh viên nghèo.

Hiểu được khó khăn của cô ấy, tôi nói: “Cậu yên tâm, để tớ đi xin lỗi thay cậu, đảm bảo đạo diễn Trương sẽ không bắt cậu bồi thường đâu.”

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự sợ hãi của Hứa Thụy.

Khi Trương Dực Nha và nhóm của anh ấy đến kiểm tra thiết bị đạo cụ, Hứa Thụy đột nhiên chỉ vào tôi, giọng run rẩy: “Là cô ấy làm hỏng! Không liên quan gì đến em!”

Tôi: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play