1.
Ngay sau khi chiếc Ferrari xuất hiện, Đậu Thi trở thành tâm điểm bàn tán của cả trường.
“Nhà mình kinh doanh mảng ẩm thực… nghe đến Tập đoàn Như Tân chưa?”
“Trời ơi! Như Tân là chuỗi nhà hàng sang trọng đó! Thi Thi, cậu thực sự là đại tiểu thư của Như Tân sao?”
Đậu Thi khẽ mỉm cười, không hề phủ nhận.
Cô ta là hoa khôi của trường, mọi hành động đều thu hút sự chú ý.
Tôi lặng lẽ đứng bên ngoài đám đông, chỉ biết âm thầm theo dõi.
“Bảo sao cậu toàn diện đồ hàng hiệu, làm tụi mình ngưỡng mộ chết mất!”
“Không có gì đâu, kinh doanh nhà hàng cũng không khác gì bán bánh ngoài cổng trường,” Đậu Thi nhìn sang tôi, cười mỉm, “Phải không, Ninh Ninh?”
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về tôi.
Vì bà tôi bán bánh kẹp trước cổng trường, nên mỗi khi không có tiết học, tôi thường ra giúp bà, mọi người đều biết chuyện đó.
Tôi gật đầu: “Đúng, cũng giống nhau thôi.”
Đám bạn đi theo Đậu Thi không vui: “Trương Ninh Ninh, cậu đúng là ghen tị! Nhà Thi Thi là tập đoàn ẩm thực lớn, nhà cậu bán bánh ngoài cổng trường thì tính làm gì!”
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: “CEO của Tập đoàn Như Tân tên là Trương Dực Phong, đâu có ai họ Đậu.”
“Đó là anh họ của tôi.” Đậu Thi tức tối nói.
“Thật sao? Vậy Trương Dực Nha, đạo diễn nổi tiếng, cũng là anh họ của cậu à?”
“Ừ, là anh họ thứ hai của tôi.”
“Trời ơi, có hai anh họ toàn là nhân vật lớn, cậu thật hạnh phúc!”
Trong tiếng tung hô không ngớt, Đậu Thi hả hê với vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
Nhưng tôi không nỡ nói cho cô ta biết.
Cô ta còn có một anh trai thứ ba nữa.
Chính là ngôi sao mới nổi mà cô ta đang đặt làm hình nền điện thoại.
Nếu Đậu Thi biết người mà cô ta say mê thần tượng thực ra tên là Trương Dực Tụng, không biết cô ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
2.
Từ nhỏ tôi đã được dạy là phải luôn sống khiêm tốn.
Tôi chưa bao giờ khoe khoang về thân phận của mình với người ngoài.
Họ Trương thì nhiều, chẳng ai có thể liên tưởng đến gia đình tôi.
Còn về chuyện bà tôi bán bánh kẹp…
Bà đã giao tập đoàn cho anh cả quản lý từ lâu, nhưng do rảnh rỗi quá nên tự tìm việc để làm cho vui.
Sau khi được tâng bốc một lúc, ‘tiểu thư giả’ Đậu Thi bắt đầu mệt, rồi ra lệnh cho tôi ra cổng trường mua cà phê cho cô ta.
Lúc này, ký túc xá sắp đóng cửa, nên tôi thẳng thừng từ chối.
Đậu Thi nói: “Cậu chạy nhanh một chút là kịp thôi mà. Tôi sẽ trả cho cậu mười nghìn công lao.”
Tôi: ?
Tôi giống người thiếu mười nghìn lắm sao…
Đậu Thi khinh khỉnh: “Không đủ à? Vậy thì hai mươi. Bà cậu bán bao nhiêu cái bánh mới kiếm được hai mươi nghìn? Ninh Ninh, với điều kiện của nhà cậu, có tiền để kiếm là phải cảm ơn tôi rồi.”
Cô ta tỏ ra kiêu ngạo đến mức khiến tôi phát chán.
Tôi chuyển chủ đề: “Thi Thi, cái túi mới của cậu mua ở đâu vậy?”
“Ở cửa hàng Chanel. Sao? Cậu thích à? Ninh Ninh, không phải đùa chứ, đây là hàng giới hạn, mấy chục triệu đấy. Cậu bây giờ ngay cả túi giấy cũng chẳng mua nổi, đừng mơ mộng nữa.”
“Nhưng tôi nghe nói lần này họ không phát hành túi màu hồng. Có khi cậu bị cửa hàng lừa rồi.”
Tôi cố ý đưa điện thoại cho mấy bạn cùng phòng xem, để chứng minh mình không nói bừa.
Tôi càng tỏ ra chân thành bao nhiêu, sắc mặt của Đậu Thi càng tối lại bấy nhiêu.
3.
Ngày hôm sau, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao Đậu Thi dám bịa ra một lời nói dối trắng trợn như vậy.
Nhà cô ta quả thật có làm ăn trong lĩnh vực ẩm thực, nhưng chỉ là một cửa hàng nhỏ.
Mấy năm gần đây, kinh doanh gặp khó khăn, đứng trước nguy cơ phá sản và đã bị gia đình tôi thu mua lại.
Anh họ cô ta vừa vào làm việc ở tập đoàn chúng tôi, giữ một chức vụ nhỏ.
Không ngạc nhiên khi dạo gần đây Đậu Thi càng tỏ vẻ kiêu ngạo hơn.
Nhưng tôi không ngờ rằng.
Chuyện tối qua, cô ta lại đem trút giận lên bà tôi.
Khi tôi đến giúp bà bày hàng, thấy một đám người đang tụ tập quanh chỗ bán bánh kẹp của bà.
Đậu Thi đang đi giày cao gót, vứt miếng bánh ăn dở xuống trước mặt bà, suýt nữa trúng vào mặt bà.
“Đồ ác độc! Sao bà không chết quách đi cho rồi!”
Tôi lập tức xông tới: “Cô làm cái gì vậy hả?!”
“Bánh của nhà bà ăn hai miếng đã đau bụng! Chắc chắn là nguyên liệu không tươi! Tôi sẽ tìm truyền thông đến phanh phui chuyện này!”
Thật vô lý!
Nguyên liệu của bà tôi đều lấy từ nhà hàng của tập đoàn.
Mỗi buổi sáng, những nguyên liệu tươi ngon nhất, cao cấp nhất của cả thành phố đều được chuyển đến để gia đình tôi chọn lựa đầu tiên!
Anh cả tôi nổi tiếng kỹ tính trong việc kiểm soát chất lượng nguyên liệu!
Rõ ràng là Đậu Thi đang gây sự!
Bà định nói vài câu giải thích, nhưng khi thấy đó là bạn học của tôi, bà lại chọn cách nhẫn nhịn, không muốn làm khó tôi.
“Đậu Thi, cô nói nguyên liệu nhà tôi không tươi, vậy thì đưa ra bằng chứng đi!”
“Tôi đau bụng ngay lúc này chính là bằng chứng! Nhà bà bán toàn đồ độc hại!”
“Giọng cô vang thế này, chắc gì đã đau bụng?”
Thực tế thì, nhìn cô ta có vẻ rất khoẻ khoắn.
Bà khuyên tôi bỏ qua chuyện này.
Nhưng tôi không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Không có bằng chứng phải không?” Tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô ta, “Vậy thì xin lỗi bà tôi đi!”
“Buồn cười thật, Trương Ninh Ninh, cậu không tự nhìn lại mình đi, có tư cách gì để bắt tôi xin lỗi?” Đậu Thi liếc mắt khinh thường, gần như muốn lật cả tròng mắt, “Đồ nhà quê, từ đâu đến thì cút về đó, đừng có lãng phí không khí thành phố chúng tôi.”
Tôi thực sự nổi đóa, người nhà quê thì làm sao? Có ăn của nhà cô miếng cơm nào đâu?
Tôi xắn tay áo lên, chuẩn bị “giải quyết” cô ta.
Đột nhiên, đám đông xung quanh xôn xao—
“Trời ơi! Xe Maybach!”