[EDIT] CỨU RỖI THÁI TỬ CỐ CHẤP

Chương 3


6 ngày


A Hu gặp Lý Thuật vào một ngày mưa. Sau một ngày bận rộn, nàng chuẩn bị kiểm tra bẫy rập mà mình đã đặt, xem có bắt được chút thỏ, gà rừng hay các động vật nhỏ để làm bữa ăn hay không. Thì trên đường, nàng lại ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.

Bẫy rập có thể khiến các động vật nhỏ bị thương và chảy máu, nhưng với kinh nghiệm dày dạn, A Hu nhận ra rằng mùi máu tươi nồng nặc này chắc chắn không phải của thỏ hay gà rừng.

Lòng hiếu kỳ dẫn nàng đi tìm nguồn gốc của mùi máu tươi. Nàng lặng lẽ theo hướng mùi hương, tay cầm giỏ thuốc.

“A a——” A Hu phát ra một tiếng hét thảm thiết, làm cho đàn chim trên cây hoảng sợ bay tán loạn, khiến rừng rậm trở nên hỗn loạn.

Một người toàn thân đầy máu nằm bất động trên mảnh cỏ dại, rõ ràng là vị trí phát ra mùi máu tươi đó.

“Là người chết! Sao lại có người chết ở đây?" Nàng đã sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Theo bản năng, nàng dùng cả tay chân để lùi lại phía sau, trông thật chật vật.

Trong rừng này, đừng nói là người chết, ngay cả người sống cũng hiếm khi lui tới đây. A Hu vốn tưởng rằng mùi máu tươi là do thú rừng bị thương phát ra, nàng ôm hy vọng hôm nay có thể nhặt được chút tiện nghi. Ai ngờ lại gặp phải chuyện thế này.

Nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, lòng tràn đầy sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này. Nhưng một vật lấp lánh hấp dẫn ánh mắt khiến nàng không thể không dừng lại.

Đó là một nam tử đã chết, trên người đeo một chiếc thắt lưng kim nạm ngọc. Dù đã nhiễm máu tươi, nó vẫn thu hút ánh mắt của nàng.

A Hu từ nhỏ đã thích những đồ vật lấp lánh. Thứ nhất là vì chúng đẹp, thứ hai là vì chúng có giá trị. Nàng có thể dễ dàng nhận ra rằng chiếc thắt lưng trên người nam tử này chắc chắn có giá trị xa xỉ—nàng chưa bao giờ thấy món đồ nào lấp lánh như vậy.

Nàng từng nghĩ rằng chiếc hoa đội đầu của phu nhân trưởng thôn là món đồ đẹp nhất, nhưng giờ đây, chiếc hoa đó trước mắt nàng lại ảm đạm như bụi bặm.

“Chắc chắn món này rất có giá trị! Nếu như có thể tìm cách lấy được nó…” A Hu không thể kiềm chế mà tiến về phía trước, vươn tay ra, nhưng khi đến nửa chừng, nàng lại dừng lại.

“Không được, đây là đồ vật của người chết. Cầm lấy đồ của người chết có thể mang lại vận xui. Hơn nữa, lấy đồ từ trên thi thể xuống… ”A Hu cảm thấy do dự.

Tuy nhiên, sự do dự này không kéo dài lâu. Rõ ràng, sức hấp dẫn của đồng tiền đã thắng nỗi sợ hãi trong nàng.

Chỉ cần lấy được chiếc thắt lưng này, nàng có thể rời khỏi ngôi làng này, rời khỏi ngọn núi này. Đồ vật của người chết, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Vị công tử này, ngươi đừng lo lắng, ta chỉ muốn lấy một món đồ của ngươi, ta không phải là người hại chết ngươi." Nàng thì thầm những lời này để an ủi bản thân, tay run rẩy duỗi về phía bên hông nam tử. “Yên tâm, ta sẽ không để ngươi nằm phơi thây nơi hoang dã. Ta nhất định sẽ đào một cái hố to để chôn ngươi.”

A Hu cuối cùng cũng chạm phải chiếc thắt lưng kim nạm ngọc. Cảm giác lạnh lẽo của kim ngọc và sự dính nhớp của máu cùng lúc xâm nhập vào nàng, khiến nàng không khỏi run rẩy một chút.

"Hô, bình tĩnh, bình tĩnh." Nàng hít sâu một hơi, cố gắng vững tâm nắm chặt chiếc thắt lưng, chuẩn bị một tay để kéo nó ra.

Nhưng nàng không thể thành công.

Một bàn tay đầy máu chợt nắm lấy tay nàng, và chủ nhân của bàn tay ấy chính là… thi thể.

"Cứu ta…" Thi thể lên tiếng.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play