[EDIT] CỨU RỖI THÁI TỬ CỐ CHẤP

Chương 2


1 tuần


A Hu mỗi ngày đều phải chờ đến khi thu dọn dược liệu mới có thể về nhà, nhưng hôm nay, nàng đã quyết định về sớm ngay khi trời mới đến giữa trưa.

Bình thường, nàng sống một mình, giữa trưa chỉ cần ăn chút lương khô bên ngoài qua loa cho xong. Nếu về nhà, còn phải mất thời gian nhóm lửa, thật quá phiền phức.

Nhưng hiện giờ trong nhà có một người bệnh gãy chân, không có ai chăm sóc cho hắn, nên nàng không thể không dành chút sức lực để chăm sóc cho người đó.

Hái lá thuốc là nguồn thu chính của A Hu, nhưng gần đây, vì phải chăm sóc người bệnh gãy chân, năng suất hái thuốc của nàng đã giảm đáng kể. Tuy nhiên, may mắn thay, đối phương trả thù lao rất hậu hĩnh, thậm chí còn cao hơn số tiền mà nàng kiếm được khi lên núi hái thuốc mỗi ngày.

 

Hơn nữa, đối phương còn hứa hẹn rằng sau khi vết thương khỏi, sẽ trả cho nàng một khoản thù lao hậu hĩnh. Vì vậy, nàng cũng rất vui vẻ chăm sóc cho người đó

A Hu trở về nhà, thấy Lý Thuật đang nằm trên giường, ánh nắng chiếu vào người, đọc cuốn y thư trên một chiếc giường cũ nát. Còn chú chó nhỏ của nàng thì đang nằm ngủ ở mép giường.

Ánh nắng yếu ớt chiếu rọi lên gương mặt của nam tử, khiến vẻ lạnh lùng của hắn dường như có chút sức sống. Hình dáng nửa nằm nửa dựa của hắn trên đầu giường khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.

Nghe thấy tiếng bước chân của A Hu, nam tử vẫn không rời mắt khỏi cuốn y thư nhưng chú chó nhỏ màu vàng nằm bên mép giường lại chạy tới chỗ nàng với vẻ mừng rỡ.

“Ta đã trở về” A Hu đặt giỏ thuốc xuống, sờ đầu chú chó nhỏ, rồi hướng về bài vị trên bàn thờ cúi đầu một cái.

Sau khi bái xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trên giường, hỏi: “Hôm nay ngươi muốn ăn gì?”

Trong nhà A Hu vốn chỉ có chút gạo và dưa muối, nhưng vì nam tử này không quen với những món đó, nàng đã lấy một ít vàng để đổi lấy một chút tiền.

Sống tiết kiệm đã quen nên nàng chỉ đổi vàng lấy một ít tiền, cùng với thịt, trứng gà và một ít gia vị mà bình thường nàng không có.

A Hu tự thấy tay nghề mình cũng chỉ ở mức trung bình. Lý Thuật thì vẫn không rời mắt khỏi cuốn y thư, chỉ nói: “Tùy ngươi.”

“Được”. Nàng đã quen với sự lãnh đạm của Lý Thuật, nên khi nhận được câu trả lời giống như những ngày trước, nàng liền bắt đầu vào bếp nấu cơm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play