Thẩm Lệnh Trăn chưa từng nhìn thấy Hoắc Lưu Hành mất khống chế như vậy. Cánh tay ôm nàng của hắn dường như không phải là vì dùng lực mà run rẩy mà là đang sợ hãi.
Động tác tay ôm chặt này giống như liều mạng muốn chứng minh rằng nàng có phải vẫn hoàn hảo không bị thương hay không.
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn ghì đến mức không thở được, gian nan lần mò eo của hắn, đẩy ra, khó khăn nói: “Lang quân ghì ta…” 
Hoắc Lưu Hành lập tức thả lỏng tay, nhìn nàng kỹ càng, hai bàn tay sờ sờ sau lưng nàng: “Có làm nàng bị thương không?”
Bị ghì như thế đúng là có chút đau nhưng làm gì đến mức phải dùng từ “bị thương”? Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu nhưng Hoắc Lưu Hành hình như coi nàng là bình sứ dễ vỡ, vẫn không chịu buông lỏng cảnh giác kiểm tra người nàng.
“Không làm ta bị thương, Lang quân cứ yên tâm đi.”
Hoắc Lưu Hành dừng lại. Song hắn lại vô cùng lo lắng hỏi: “Mấy ngày ta không ở trong phủ, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play