Không có tử gián, không có một câu một chữ nào cho một ý nguyện và sự ủy thác liên quan đến lợi ích. Con trai của ông ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời chỉ cảm ơn ơn dưỡng dục của ông.
Lời nói lúc lâm chung không chạm trổ thêm màu sắc của của chính trị, chỉ đơn giản như chiếc khóa trường mệnh ban đầu đã trói buộc cha con hai người.
Hoàng đế chậm chạp xoay người lại, bước đi nghiêng ngả, loạng choạng bước ra khỏi Đông cung, nhìn bậc thang màu trắng không thấy điểm cuối nói: “Cây lê của trẫm thì sao? Cây lê của Trẫm thì sao…?”
Thái tử hoăng, mặc dù không phải quốc tang, hoàng đế lại đột nhiên bãi triều, ở trong điện Phúc Ninh không ra ngoài, không xử lý chính trị, thậm chí đến dặn dò bên ngoài cũng không có.
Triều đình đã loạn cào cào, Tứ hoàng tử Triệu Tuần “dũng cảm bước ra”, dẫn một đám triều thần đến điện Phúc Ninh khẩn cầu Hoàng đế nén bi thương, nhanh chóng quay lại triều đường.
Hoàng đế không gặp một ai cả, cách một cánh cửa, ném ngọc ấn giám quốc ra ngoài.
Đại khái ý là đừng có mà đến làm phiền ta, có chuyện gì thì cứ cầm ngọc ấn đi xử lý trước đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT