Không ngoài dự đoán, ba ngày sau, quả thật Hoắc Lưu Hành nhận được thư triệu kiến từ điện Thuỳ Củng.
Ba ngày trở lại đây, hắn cẩn thận làm theo những gì y sĩ dặn dò điều dưỡng nghỉ ngơi, sắc mặt cũng hồi phục khá tốt nhưng thân thể còn lâu mới đạt được trình độ làm việc như thường ngày. May mắn thay, nhờ có “sự tiện lợi của người tàn tật”, không cần phải đứng hay đi lại, La Mịch cũng đặc biệt làm dây thắt lưng để tránh ma sát vào vết thương, đồng thời cũng cho thuốc giảm đau loại nặng, đủ để hắn miễn cưỡng ngồi được một khoảng thời gian.
Trước khi đến điện Thuỳ Củng, trước của Hoàng Nghị Hoắc Lưu Hành bắt gặp Thái tử Triệu Sâm cũng bị gọi đến triệu kiến Thánh thượng. 
Hai cái kiệu gặp nhau trên con đường chật hẹp, một bên chân cẳng không tiện, một bên ho mãi không dừng, đều có vẻ thân thể không tiện nhưng ý chí lại kiên cường.
Hoắc Lưu Hành theo lễ nhường Thái tử đi trước, sau khi hô dừng kiệu, chịu đựng cơn đau đáng ghét từ vết thương, bình thản nhẹ nhàng cúi người chắp tay hành lễ với đối phương: “Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ.”
Triệu Sâm hạ cái tay đang che miệng xuống, gật đầu với hắn, tiếp tục đi. Trước khi kiệu kịp thời rẽ vào cửa Hoàng Nghị môn, y nghe thấy tiếng tiếp tục truyền đến từ đằng sau: “Thái tử điện hạ, không biết gần đây tiểu điện hạ có khoẻ không?”
Triệu Sâm im lặng khoảng hai giây, thẳng tay ý bảo người nâng kiệu dừng lại, Y không quay đầu lại nói: “Vì sao Hoắc tướng quân lại nói như vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play