Liên tục chăm sóc khoảng hai cạnh giờ, mặc dù Hoắc Lưu Hành chưa hết sốt nhưng cũng đã ổn định, không sốt cao nữa.
Lúc này, chỉ còn nửa canh giờ nữa là hừng đông, một gian phòng người náo nhiệt cả đêm đều tê liệt ngồi xuống. Ba người hầu trực tiếp ngồi phịch xuống đất, Thẩm Linh Trân tốt hơn một chút, ngồi xuống ghế bên giường.
Hai mắt của Không Thanh trống rỗng, biểu cảm đờ đẫn nhìn nàng: “Thiếu phu nhân, có khi nào Lang quân sẽ không tỉnh lại không…?”
Thẩm Lệnh Trăn không hề rời mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Lưu Hành không có dấu hiệu tỉnh lại, lắc đầu nói: “Phủi phui cái mồm, vẫn chưa đến giờ mà.”
Mấy người lại tiếp tục yên lặng chờ đợi. Sau khoảng hai nến hương, tiếng gà gáy phá vỡ không gian tĩnh mịch xung quanh.
Thẩm Lệnh Trăn đột ngột ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã sáng rồi.
Không Thanh khóc lóc thảm thiết, hàm hồ lẩm bẩm: “Đến giờ rồi, đến giờ rồi nhưng sao bây giờ… Cả đời này của Lang quân, từ lúc sinh ra cho đến giờ vẫn không có một ngày yên ổn, đến giây phút cuối cùng đến di chúc cũng không kịp đưa, đúng là tạo nghiệt mà!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play