Sau khi hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu Hoắc Lưu Hành mới lộ ra nụ cười nhẹ “Ta rất tốt”: “Sao lại nghe mấy cái tin vớ vẩn vậy, ai nói với nàng là ta rất khó chịu?”
“Lang quân không cần phải cậy mạnh nói dối.” Thẩm Lệnh Trăn thở dài, “Lúc chơi dây Lang quân đã từng đồng ý với ta rằng chàng chỉ nói với ta những lời thật lòng.”
Sau có thể ấn đầu người khác, ép người ta thừa nhận cơ chứ? Hoắc Lưu Hành thừa nhận không sao nhưng hắn cũng cần có mặt mũi.
Từ cánh mũi phập phồng đến khuôn miệng muốn nói lại thôi, dường như hắn đã dùng tất cả ngũ quan đấu tranh giữa giữ chữ tín và giữ thể diện.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn dáng vẻ có nỗi khổ nhưng không nói được của hắn khiến nàng lập tức ý thức được rằng mình đã quá hùng hổ ép người rồi. Có một số chuyện nhìn thấy nhưng không nói ra vẫn tốt hơn.
Thẩm Lệnh Trăn im lặng một lúc lâu, xua xua tay giúp hắn giải vây, vô cùng hiểu lòng người gạt chuyện này sang một bên: “Ồ, nếu Lang quân không muốn viên phòng, là ta muốn viên phòng. Hiện giờ Lang quân có tiện không? Nếu như không tiện, chúng ta thuận theo tự nhiên…”
“…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT