Hoắc Lưu Hành ngồi ở điện Thuỳ Củng đến tận giờ Sửu.
Lão hoàng đế đáng thương đột ngột biết được tội nghiệt mà nghịch tử tạo ra, “đau lòng” cả đêm không ngủ được bèn kéo công thần “tri kỷ” là Hoắc gia đến tán gẫu, từ biện pháp khiển trách Triệu Thuỵ nói đến phương pháp điều tra rõ thủ hạ trong bè đảng còn sót lại của  Triệu Thuỵ, rồi lại nói đến phiền muộn nếu Thái tử không chịu chèo chống thì về sau vị trí thái tử này sẽ rơi vào tay ai.
Nói cả hai canh giờ, nói đến mức Hoắc Lưu Hành ngoài mặt thì quân tử như ngọc(1), trong lòng lại cực kỳ phẫn nộ, nhớ đến Thẩm Lệnh Trăn mất đôi tay thần thánh của hắn thì trải qua đêm dài thế nào. 
Gần đến giờ Dần, lão hoàng đế vô cùng quan tâm nói, Ôi, vừa đúng lúc, ngươi xem ngươi phải nhanh chóng đến kịp trước khi cửa cung bị khoá, giờ vừa hay đến lúc cửa cung mở khoá, không cần đi cổng sau nữa rồi.
Hoắc Lưu Hành “Cảm ơn” rời khỏi điện Thuỳ Củng, gặp Không Thanh đang hầu hạ bên ngoài cung.
“Thần cho rằng phải đến khi trời sáng mới thấy được Lang quân.” Không Thanh không ngừng ngáp nhìn hắn, chính là đang hỏi Hoàng đế không làm khó ngài chứ?
Hoắc Lưu Hành cười cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play