Mặt Kinh Mặc lộ vẻ khó xử: “Trước khi đi Lang quân có đặc biệt dặn dò bất cứ chuyện gì cũng phải đặt an toàn của ngài lên trên hết. Nơi Lang quân ra vào nguy hiểm nảy sinh liên tục. Ngài tha tội cho tiểu nhân không thể khiến ngài mạo hiểm.” Thấy Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang do dự, hắn lại nói tiếp, “Thiếu phu nhân, chuyện không thể chậm trễ, mong ngài cùng với tiểu nhân khởi hành nhanh nhất có thể. Lang quân ở bên đó tự có người khác hỗ trợ trước sau, sự an toàn của ngày chính là thuốc an thần tốt nhất của ngài ấy.”
Thẩm Lệnh Trăn chỉ có thể cắn chặt răng từ bỏ, sai Kiêm Gia chuẩn bị lên đường,
Chuyến đi lần này hành lý không nhiều, tay chân Kiêm Gia nhanh nhẹn, không lâu say đã thu dọn xong, trong lúc mưa như trút nước đỡ Thẩm Lệnh Trăn lên một chiếc xe ngựa vững chắc rộng rãi. bộ hơn nhé.
Trời dần dần tối nhưng mưa vẫn không hề có dấu hiệu ngớt, những giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp trên đỉnh xe ngựa khiến cho người ta sợ hãi.
Trên đường đi, Thẩm Lệnh Trăn nghe Kinh Mặc nói hiện tại bọn họ đang đi đến Tây Bắc, đi đến Đông Cốc Trại, một doanh trại khác của Định Biên Quân. Chỗ đó cách thành Bạch Báo cũng không xe, chỉ là trời mưa nên đường khó đi, vốn chỉ cần một canh giờ là có thể đến nơi, giờ sợ thời gian phải tốn mất gấp đôi.
Thẩm Lệnh cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến mấy cái này, chỉ nghĩ đến tăm tích của Hoắc Lưu Hành, trong lòng nhớ đến những lời mắng mỏ hắn, lờ mờ có chút hối hận.
Nếu như hắn có mệnh hệ gì, đến người để nàng tức giận cũng không còn nữa rồi, món nợ mà hắn lừa nàng sao còn có thể tính sổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT