Ta Có Dược A!

Nhiệm vụ đòi mạng


5 ngày


Ngay sau đó, trong đầu Cố Tá đột nhiên xuất hiện một tâm pháp gọi là { Dược Thiên Tâm Pháp}.

Nhưng bản tâm pháp này hình như không hoàn chỉnh, mới chỉ có chương Nhập Môn. Nội dung rất uyên thâm, Cố Tá chỉ là một thiếu niên đến từ hiện đại, có thể xem hiểu đã rất thông minh rồi, còn muốn hiểu tưởng tận những cái đã cổ lại còn huyền bí kia là khó như lên trời.

Cố Tá nhăn mày.

Nếu xem không hiểu thì tu luyện thế nào? Nếu bản tâm pháp này do hệ thống cung cấp, hẳn là đã phù hợp nhất rồi. Nếu không học được có phải sẽ ảnh hưởng đến quá trình luyện dược sau này?

Cậu vừa mới đến đã gặp nhiều vấn để vậy, cho dù có hệ thống bàn tay vàng cũng không dễ sống....

Không đợi Cố Tá suy nghĩ cẩn thận, hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ.

[ Nhiệm vụ tu luyện: Thu thập 30 sợi dược khí.]

[ Đạo cụ nhiệm vụ: { Sơ cấp Luyện Dược thủ quyết}, { Nhân cấp Đan phổ}, { Nhân cấp phương thuốc}, { Nhân cấp Dược thiện Bách khoa toàn thư}.]

[ Phương thức hoàn thành: Học tập kiến thức về đạo cụ, trong quá trình luyện dược sẽ sinh ra dược khí, hệ thống sẽ tự động hấp thu.]

[ Thời gian hoàn thành: Một tháng.]

[ Trừng phạt thất bại: Xóa bỏ.]

Rất tốt, cái gì cũng nói rõ ràng.

Nhưng trong lòng Cố Tá lại bồn chồn lo lắng.

Rõ ràng nếu không luyện dược thì sẽ chết... Mặc kệ cậu chỉ là đứa gà mờ trước giờ chưa từng tiếp xúc đến luyện dược, thời gian một tháng cũng ngắn quá đi!

Không đúng, cậu chưa học đến nhưng trong trí nhớ đã có rồi!

Lúc này Cố Tá miễn cưỡng kiềm chế khủng hoảng trong lòng, lục lại trí nhớ. Nếu cậu không lầm thì thiếu niên giống cậu như đúc kia cũng là Luyện Dược Sư.

Tuy rằng còn chưa có phẩm cấp....

Cố Tá giống như tằm ăn dâu, đem kí ức của thiếu niên tỉ mỉ nhìn lại một lần. Đương nhiên cuộc đời của thiếu niên kia cậu cũng hoàn toàn hiểu rõ.

Chờ xem kí ức xong, gương mặt Cố Tá lộ ra vẻ kì quái.

.... Hóa ra thiếu niên kia lại là một thánh phụ vạn nhân mê. Cậu sống mười lăm năm trên đời, cũng coi như thấy nhiều loại người rồi, nhưng vẫn chưa thấy thánh phụ đâu.

Lại nói, cũng coi như có chút duyên phận đi.

Thiếu niên kia có tên rất hợp với Cố Tá – Tề Thiên Hữu. Là đứa bé bị bỏ rơi do nô bộc của Tề gia nhất thời thương hại nhặt về, thành một nô bộc trong phủ. Sau đó thuận tiện thí nghiệm tư chất, ai ngờ trong tay đứa bé lại có dược châu, khả năng sau này trở thành Luyện Dược Sư. Tề gia lập tức nhận làm con nuôi, ban cho họ “Tề”, đem hắn bồi dưỡng thật tốt.

Tề Thiên Hữu rất thông minh, từ nhỏ tính tình đã rất thiện lương, chưa bao giờ xem thường người khác, cũng không ỷ vào thân phận mà kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại rất khiêm tốn hiếu học, giúp mọi người làm việc tốt.

Chờ hắn dần lớn lên, thiên phú luyện dược càng bộc lộ, còn cực kỳ nỗ lực. Nếu có người nhờ hắn hỗ trợ luyện dược thì chưa bao giờ cự tuyệt, nếu nô bộc gặp khó khăn hắn cũng sẽ giúp đỡ.

Tuy hắn thân là con nuôi nhưng dòng chính, chi thứ Tề gia lại chưa bao giờ xem hắn thành người nhà. Đặc biệt là dòng chính, nhìn ngứa mắt là hãm hại Tề Thiên Hữu, hắn cũng không để ý, chỉ cười cho qua chuyện.

Lâu dần, mọi người Tề gia rất ít người không thích hắn, thậm chí Tề Thiên Hữu còn được một cái thanh danh tốt ở Vân Dương Thành, cho Tề gia rất nhiều thể diện.

Theo lý, một Luyện Dược Sư đơn thuần lại biết mang ơn như Tề Thiên Hữu, ở Tề gia hẳn phải được coi trọng, tại sao lại bị đào đi Dược châu, chết thê thảm ở trên giường? Thậm chí một người đến thăm cũng không có?

Trong đó mấu chốt là tại hai người.

Cố Tá lật xem kí ức đến đây, trong lòng bỗng sinh ra một luồng căm giận, nghiến răng nghiến lợi mà mắng một câu: Hai thằng cặn bã!

Là cái loại cặn bã không thể tái chế được đó!

Như đã nói, Tề Thiên Hữu là vạn nhân mê... Tất nhiên cũng không phải người người nhà nhà đều yêu hắn, mà là không phân biệt nam nữ già trẻ, không câu nệ thân phận, phần lớn đều bởi vì phẩm hạnh của Tề Thiên Hữu đối với hắn sinh ra hảo cảm.

Mà ái mộ hắn, đương nhiên cũng có.

Nhất là tên cặn bã Bạch Văn Tuấn, là con vợ cả của Bạch gia, hiện tại đã là thiên tài Luyện huyết Tam trọng.

Khoảng chừng hai năm trước, Bạch Văn Tuấn đến Tề gia làm khách. Lấy thân phận của hắn giống như rồng đến nhà tôm, ở lại kết giao với Tề gia một khoảng thời gian. Sau đó liền coi trọng Tề Hữu Thiên, đối với hắn ôn nhu săn sóc tìm mọi cách lấy lòng, chỉ thiếu viết lên trán ba chữ "cầu kết giao". Nhưng Tề Thiên Hữu tuổi còn nhỏ, đối với loại chuyện này lại không có kinh nghiệm, đương nhiên không nhận ra, chỉ coi Bạch Văn Tuấn là bằng hữu tốt, đối với tên đó rất thân cận.

Vốn là vậy, loại chuyện đoạn tụ ở thế giới này cũng không quá được tán thành. Nhưng cũng không hiếm thấy, giống như xã hội phong kiến cổ đại vậy, ngươi có thể đoạn tụ, vợ vẫn phải cưới, trừ phi ngươi có thực lực cao tới mức có thể làm lơ mọi thứ, nếu không thành gia lập thất nối dõi tông đường vẫn phải làm. Những người đoạn tụ có thể song túc song phi đến cuối cùng rất là hiếm thấy.

Theo góc nhìn của Cố Tá, Bạch Văn Tuấn là loại đoạn tụ trời sinh, tên đó thích Tề Thiên Hữu vẫn có vài phần thật lòng. Bề ngoài Tề Thiên Hữu không kém, bản thân lại là Luyện Dược Sư có thiên phú xuất chúng, muốn dẫn hắn về ra mắt hẳn là có thể. Nhưng xui xẻo là, dòng chính Tề gia còn có một Luyện Dược Sư khác gọi là Tề Phong, đột nhiên đoạn tụ mà coi trọng Bạch Văn Tuấn!

Tề Phong lớn hơn Tề Thiên Hữu ba tuổi, là con út của đại phòng dòng chính Tề gia. Sau khi sinh ra thí nghiệm tư chất là Luyện Dược Sư, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được tâng bốc nên hình thành tính cách kiêu căng. Nhưng từ sau khi Tề Thiên Hữu được thu dưỡng, tài nguyên trong nhà bỗng bị phân đi một nửa, sự sủng ái của gia tộc cũng bị chia, hơn nữa mọi người trong Tề gia đều thích Tề Thiên Hữu hơn, hỏi làm sao một tiểu thiếu gia luôn thuận buồm xuôi gió như gã có thể vui vẻ đây? Cho nên mấy người gây khó dễ ngứa mắt Tề Thiên Hữu hầu hết đều do Tề Phong sai sử.

Tề Thiên Hữu chịu ân nuôi dưỡng, hơn nữa mọi người trong gia tộc cũng khuyên hắn đừng chấp nhặt Tề Phong, cho nên hắn đối với Tề Phong có thể tránh liền tránh, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, trước nay đều nhường nhịn. Mà Tề Phong vẫn luôn không bỏ qua, càng lúc càng nghiêm trọng hơn, đơn giản là không muốn cho Tề Thiên Hữu sống tốt.

Vốn dĩ nếu chỉ có như vậy cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng ai biết Bạch gia xuất hiện một Bạch Văn Tuấn anh tuấn tiêu sái, gặp ai cũng nhu hòa như nước, vừa tới liền mê hoặcTề Phong.

Tề Phong lớn lên thuộc dạng diễm lệ như ánh mặt trời, Bạch Văn Tuấn vừa đến thấy hắn cũng thật vừa lòng, mập mờ không cự tuyệt. Nhưng sau khi gặp Tề Thiên Hữu, vừa quay đầu liền chạy đuổi theo.

Lúc này, xem như là chọc trúng tổ ong vò vẽ.

Tề Phong là người cao ngạo, sao có thể cho phép một tên hạ tiện được nhặt từ bên ngoài về cướp đi người gã nhìn trúng? Đặc biệt là người gã không theo đuổi được, lại chạy đi theo duổi Tề Thiên Hữu, đây là tát cho gã mấy cái a!

Lâu dài tích lũy thành oán khí khiến Tề Phong khó chịu, lén dẫn người đi tìm Tề Thiên Hữu đánh một trận, sau đó đem dược châu trong tay hắn móc ra, ném xuống một câu: " Ngươi nếu muốn khiến cha mẹ ta đau lòng thì nói với bọn họ là ta làm đi.", rồi nghênh ngang bỏ đi.

Vết thương trên tay Tề Thiên Hữu không ngừng chảy máu, trong lòng lại càng khổ sở. Hắn hoàn toàn không biết chính mình khi nào cướp nam nhân của Tề Phong, đối với Bạch Văn Tuấn cũng chỉ coi là bằng hữu, đồng thời cũng không muốn cha mẹ Tề Phong - là gia chủ cùng phu nhân Tề gia đau lòng, cho nên hắn chỉ dám khó hiểu trong lòng, đi về phòng.

Chuyện Tề Thiên Hữu bị móc đi Dược Châu rất nhanh được truyền ra, Tề Thiên Hữu chỉ nói là không biết là ai làm, nhưng kì thựcTề Phong làm việc nghênh ngang như vậy, gia chủ và những người trong tộc sao có thể không biết? Tuy rất tức giận nhưng đã tổn thất một Luyện Dược Sư rồi, sao có thể mất thêm cái thứ hai. Tề Phong lại là nhi tử mà gia chủ yêu thương nhất, bị trừng phạt diện bích* vài ngày, sau đó coi như không có việc này.

*Diện bích: úp mặt vào tường để suy nghĩ.

Mà Tê Thiên Hữu, không còn dược châu coi như mất hết tiền đồ, không những thân phận xuống dốc không phanh, mà dần dà chẳng còn người nào quan tâm đến  hắn. Hắn bị vứt bỏ ở tiểu viện này, cô đơn một mình. Một số người không có ý tốt tới đây trào phúng hắn, cũng có người chịu ân huệ tới đây thăm, nhưng chút thương hại đó kéo dài được bao lâu? Mới một hai tháng, Tề Thiên Hữu đã bị quên đi, có khi hắn đi lĩnh một ít tài nguyên cũng không ai để ý tới.

Về Bạch Văn Tuấn, tên đó rất bạc tình, nếu Tề Thiên Hữu không còn dược châu, liền mất đi khả năng trở thành bạn lữ của gã. Tên đó tự nhiên sẽ không hao phí tâm tư đi lấy lòng, lực chú ý cũng chuyển dời đến mĩ mạo của Tề Phong. Lúc này Tề Phong rất vừa lòng, cảm thấy gã quá thông minh.

Tề Thiên Hữu tiều tụy dần đi.

Hắn không trách bất cứ kẻ nào, tất cả đều do hắn lựa chon. Nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao trên đời lại có người vô sỉ tới vậy.

Vốn tưởng rằng Tề gia sẽ là nơi mà hắn cả đời tận trung, nhưng khi hắn không còn giá trị lợi dụng chẳng còn ai xem hắn là người Tề gia.

Thậm chí bọn họ nuôi hắn cũng chỉ để ra vẻ với người ngoài.

Trong lúc nghĩ quẩn, Tề Thiên Hữu đã tự sát.

Đối với Tề Thiên Hữu, hắn nhìn không ra con đường phía trước. Lại không muốn hồi ức về Tề gia trở nên khó coi, nên hắn tình nguyện ngay khi chưa hoàn toàn thất vọng, đi tìm cái chết.

Cố Tá xoa thái dương, cảm thấy người này ngu hết thuốc chữa.

Có chút bất hạnh cũng không vượt qua được, mạng chỉ có một, sống so với cái gì cũng tốt, vì cái gì muốn đi tìm chết?

Cái gì mà tín ngưỡng tan biến cậu đều không hiểu, nhưng người thân phản bội cậu vẫn rất rõ ràng.

Cố Tá cảm thấy, ví dụ ba không cần cậu nữa... Ừm..ba cậu không có khả năng không cần cậu, cho nên giả thiết này không thành lập.

Chỉ có thể nói, Tề Thiên Hữu vận khí quá kém, mà bản thân lại quá đơn thuần.

Cố Tá lắc đầu, đem hai tên cặn bã kia ném ra khỏi đầu, để lại chỉ làm khó chịu thêm.

Nếu sau này cậu dùng thân phận Tề Thiên Hữu, khi nào cậu có đủ năng lực sẽ giúp hắn báo thù. Tề gia đối với Tề Thiên Hữu có ơn nuôi dương, đến đây coi như đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Tề Phong và Bạch Văn Tuấn hai gã đầu xỏ gây tội, nhất định phải nợ máu trả bằng máu.

Sau đó Cố Tá bỏ đoạn tình cảm này sang một bên, xem xét những thứ còn lại.

Mặc kệ thế nào,điều quan trọng nhất vẫn là bản thân phải sống sót.

Cho nên, trước hết phải đem những thứ liên quan đến Luyện Dược Sư làm rõ rồi nói sau...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play