Note: Lớp 10 ban 10 = Lớp 10A10 ở Việt Nam

          Lớp 10 ban 9 = Lớp 10A9

Hai bên mắt cá chân quấn đầy băng gạc, cánh tay trái thì được bó bột cẩn thận. Một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, dùng bàn tay phải còn tương đối lành lặn của mình nắm lấy tay vịn của hành lang bệnh viện, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.

Trên mặt và trên đầu ông có rất nhiều vết trầy da, sau khi được xử lý khẩn cấp ở bệnh viện cũng không còn chảy máu nữa, nhưng khi nhìn vẫn thấy giật mình.

Bước đi của ông nặng nề, thỉnh thoảng lại nhe răng trợn mắt vì đau đớn, “hít” một tiếng đầy khí lạnh.

Sau sáu ngày nằm trong phòng bệnh ngột ngạt, cuối cùng bác sĩ cũng cho phép ông xuống giường ra ngoài đi lại. Ông quyết định lên sân thượng bệnh viện đi dạo một chút để giải tỏa tâm trạng buồn bực trong lòng.

Bước chân chậm chạp, giống như hầu hết các bệnh nhân khác trên sân thượng, thiếu sức sống.

Một bước, lại một bước.

Bỗng nhiên, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào một bóng dáng rất quen thuộc dưới ánh mặt trời.

“Từ, cô giáo Từ?” Người đàn ông ngạc nhiên.

Sao cô ấy lại ở đây?

Người được gọi cô Từ là một phụ nữ trung niên xấp xỉ tuổi ông. Cô đeo một cặp kính gọng mảnh, khí chất thanh lịch, nhưng khuôn mặt lại có phần tiều tụy, trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi.

“Ôi, thầy Hoàng, thầy cũng nằm ở tầng này sao? Vết thương của thầy thế nào rồi?” Trong mắt cô Từ thoáng hiện lên chút vui mừng.

Người đàn ông được gọi là thầy Hoàng xoay đầu nhìn thoáng qua tay chân chồng chất đầy vết thương của mình: “Cái hôm bị xe máy chạy ngược chiều đâm vào đã khiến tôi nằm liệt giường suốt sáu ngày. Đến hôm nay mới có thể đi lại. Đau thì vẫn đau, hơn nữa đi không được vài bước đã phải dừng lại nghỉ ngơi. Đúng rồi, Từ lão sư, sao cô cũng nằm viện ở đây? Không sao chứ?”

Cô Từ thở dài một hơi thật sâu: “Aizz, vừa sáng sớm ngày hôm qua, ba tôi bị đột quỵ não, phải đưa vào cấp cứu. Hai tiếng trước mới thoát khỏi nguy kịch, chuyển sang phòng bệnh bình thường. Tôi cả đêm không ngủ được, chỉ sợ bác sĩ không biết lúc nào ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU…”

Cả hai đều đã hơn năm mươi, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, gánh nặng gia đình đè lên vai lại chẳng thể nói nên lời.

Sau khi chia sẻ nỗi khổ tâm với nhau, Từ lão sư lại nhắc tới công việc: “Tôi đã nói với hiệu trưởng rồi, vài hôm nữa tôi sẽ quay lại dạy học nhưng chức vụ chủ nhiệm lớp thì phải từ bỏ thôi. Công việc quá nhiều, quá hỗn loạn, còn phải đi trông lớp học buổi tối, ba tôi còn cần phải được chăm sóc nên thật sự không thể tiếp tục được, cũng không thể để mẹ tôi gần tám mươi tuổi mỗi tối phải tất bật mãi.”

Thầy Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế thì khổ cho đám học sinh ban 10, lớp này vốn đã không chịu an phận, giờ lại liên tiếp gặp phải chuyện xui xẻo như vậy. Đầu tiên là tôi gặp tai nạn xe cộ, chưa đầy một tuần sau thì cô cũng không thể tiếp tục làm việc. Chủ nhiệm ban 10 thật sự là một rủi ro, cũng không biết người xui xẻo tiếp theo là ai.”

Cô Từ vẻ mặt đau khổ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ bọn họ định chọn ai thay thế.”

Thấy cô Từ có vẻ lo âu, thầy Hoàng cũng chuyển đề tài sang việc khác: “Đúng rồi, mấy ngày tôi vắng mặt ở trường, thầy giáo Tiểu Cao dạy thế nào?”

Nghe đến cái tên “Tiểu Cao”, cô Từ vốn đang buồn rầu hai mắt bỗng sáng rực lên.

“Tiểu Cao? Có lẽ vì cậu ấy còn trẻ nên hòa hợp với bọn nhỏ khá tốt. Hơn nữa mấy đứa nhóc cũng nghe lời của cậu ấy.” Cô Từ suy nghĩ một chút, quyết định nói ý tưởng táo bạo của mình với thầy Hoàng: “Nói thật, nhìn Tiểu Cao tương tác với bọn nhỏ lớp 10, tôi có một ý tưởng!”

“Hả?” Thầy Hoàng tò mò.

“Chức vụ chủ nhiệm lớp này để Tiểu Cao thử xem!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play