Dường như sự im lặng trong phòng đã khiến kẻ ngoài cửa sổ bất mãn, rầm rầm, người đó lại gõ mạnh vào cửa sổ: "Là tôi, cô Thích đây, sao mọi người không nói gì thế?"
Những người trong phòng không dám thở mạnh, hành động nhất trí nhìn về phía cửa sổ.
Trịnh Viện Viện sợ đến nỗi suýt khóc, nhưng vì có quá nhiều trẻ con ở đây nên cô ấy chỉ có thể cắn chặt môi cố kìm nén. Tám đứa trẻ không khác gì đồ trang sức, nặng nề ôm lấy cổ và cánh tay còn chui cả vào trong lòng của cô ấy, nên cô ấy chỉ có thể bất động cố gắng giữ bình tĩnh.
Đỗ Thụy do dự, anh ấy sợ khi mở rèm ra sẽ nhìn thấy con quái vật tròng lòi ra khỏi hốc mắt, miệng biến thành xúc tu đang bò lên cửa sổ, lại còn là loài quái vật vẫn đang sống sờ sờ.
Nhưng trong phòng lại không đào đâu ra được người đàn ông trưởng thành nào khác, dù có sợ đến mấy anh ấy cũng chỉ có thể bất chấp tất cả đi đến bên cửa sổ.
Lúc này, Triệu Nhất Triết có đôi tai nhạy bén đã nghe được đây không phải giọng của Thích Mê, lập tức bắt đầu nức nở khe khẽ: "Người đó đang bắt chước cô Thích... Cô Thích đã chết rồi ạ?"
"Không thể nào!" Trịnh Viện Viện thì thào gắt lên, cô ấy sợ lời không hay nói ra sẽ ứng nghiệm nên vội vã bắt Triệu Nhất Trì xùy ba lần liên tiếp.
Triệu Nhất Triết: "Xùy, xùy, xùy."
Cậu bé vừa xùy xùy xong, người kia lại gõ cửa sổ: "Nếu không ai nói gì thì tôi... vào nhé? Ừng ực..." Âm thanh cuối cùng do thứ này phát ra rất kỳ quặc, như thể đang nuốt một ngụm nước bọt lớn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT