Đỗ Thụy không ngờ cậu bé lại nói vậy, sau khi sửng sốt, yết hầu lăn lên lăn xuống một lát thì anh ấy ngẩng đầu lên: "Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu."
"Thật sao?" Ngô Mộc Thần nhướng mày, không tin lắm: "Cậu nhỏ, cậu không lo lắng ạ? Cô Thích là phụ nữ, lỡ như thật sự gặp phải quái vật thì biết làm sao đây? Cô ấy thực sự mạnh mẽ như thủy thủ mặt trăng ạ?"
Ba câu hỏi liên tiếp này khiến Đỗ Thụy á khẩu không đáp lại được.
Nếu nói là không lo, chắc chắn là giả.
Đây là tận thế nơi mà nguy hiểm bủa vây khắp chốn, ai biết có thể sẽ gặp phải loại quái vật đáng sợ nào không... Không, có lẽ là sự tồn tại còn khủng khiếp hơn cả quái vật.
Nhưng hiện tại thì năng lực của Thích Mê rõ ràng hơn bọn họ, hơn nữa ở đây còn có đám nhỏ rất cần chăm sóc, dù có lo lắng đến mấy anh ấy cũng không thể rời khỏi đây được.
Huống chi là...
Đỗ Thụy nâng mắt, nhìn về phía Trịnh Viện Viện đang chơi cùng đám trẻ.
Có thể bây giờ cô ấy đang giả làm em bé, đưa hai tay lên hai bên khóe mắt giả vờ khóc hu hu, tình cờ nhìn sang, cô ấy thấy được Đỗ Thụy đang nhìn mình thì xấu hổ che mặt lại.
Đỗ Thụy cúi đầu, khóe miệng vẽ lên một nụ cười khó phát hiện.
"Cậu nhỏ!" Giờ đây Ngô Mộc Thần lại phồng khuôn mặt bánh bao lên.
"Ơi?" Đỗ Thụy tỉnh táo lại.
Ngô Mộc Thần: "Cháu với cậu đang nói chuyện mà cậu lại nghĩ đến tiểu yêu tinh nào thế hả?"
Đỗ Thụy im lặng một hồi rồi nghiêng đầu: "?"
Yêu tinh?
Lúc này, từ cửa sổ truyền đến hai tiếng gõ vào kính, lạc quẻ giữa những tiếng đập mạnh cồm cộp.
Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy lập tức căng thẳng, trao đổi ánh mắt với nhau.
Cô ấy nhanh chóng bịt miệng Vu Kiều Kiều nhiều chuyện lại, nhỏ giọng bảo mọi người đừng nói gì hết. Đỗ Thụy cũng kéo Ngô Mộc Thần đứng dậy, kẹp dưới cánh tay, lùi lại để lấy ngọn đuốc thô sơ để bên tường.
Trong im lặng, bỗng nghe thấy Vương Tiểu Hổ nằm trên giường nhỏ chậm chạp nói: "Ai gõ cửa sổ thế? Cô Thích hay quái vật vậy?"
Đỗ Thụy: "..."
Đỗ Thụy đang dùng ánh mắt cảnh cáo Vương Tiểu Hổ không được nói chuyện thì giây tiếp theo, anh ấy chợt nghe thấy một giọng nói từ ngoài cửa sổ truyền đến: "Là tôi, cô Thích đây."
Chuông báo động trong đầu của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy gần như vang lên cùng một lúc...
Cái giọng nói quái dị the thé này, chắc chắn không phải Thích Mê!
Đỗ Thụy vội vàng quẳng Ngô Mộc Thần cho Trịnh Viện Viện, chạy vài bước bước tới tóm lấy Vương Tiểu Hổ đang định đáp lại, bịt miệng thằng nhóc, quấn chăn vào người nhóc rồi thả lên đệm.
Lấy Trịnh Viện Viện làm trung tâm, cả tám đứa bé còn thức đều dựa vào cô ấy.
Sau khi Đỗ Thụy khóa cửa lại, anh ấy đứng cạnh hai đứa trẻ đang ngủ say, nắm chặt thanh gỗ đã cháy sém. Thanh gỗ rất thô, nếu đánh thì có thể đánh chết một hai người, nhưng chỉ với điều kiện tiên quyết rằng đó chỉ là con người bình thường.