"Duyên phận thật sự quá thần kỳ..." Lão Ngụy thở dài nói.
Sau nửa tiếng đồng hồ, đứa trẻ cũng chào đời, hai mẹ con đều bình an.
Khi Thích Mê bồng đứa trẻ bước ra khỏi phòng sinh thì y tá vẫn luôn khen ngợi rằng cô thật can đảm, nhìn thấy nhiều máu như vậy nhưng lại không sợ hãi chút nào, cô cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
"Lão Ngụy, anh đã đặt tên cho đứa trẻ chưa?" Cô hỏi.
Lão Ngụy cười đến mức khuôn mặt giống như sắp nở hoa, dường như vết sẹo trên mặt cũng không còn dữ tợn như xưa, toàn bộ khuôn mặt đều mang theo sự yêu thương dịu dàng nhìn cô con gái bé bỏng đang nằm trong nôi, anh ấy nói: "Tên khai sinh vẫn chưa nghĩ ra nhưng tên mụ thì tôi và Liêu Dương đã nghĩ kỹ rồi... Con bé tên là Tiểu Xuân."
"Tiểu Xuân à?" Thích Mê nhỏ giọng thì thầm. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Tống Xuân cột tóc đuôi ngựa cao cao, những ký ức rời rạc trong đầu là dáng vẻ khắp cơ thể cô ta toàn là máu, đang nằm trên bàn giải phẫu.
Thời điểm bọn họ rời đi thế giới trong tranh thì Tống Xuân còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt của căn cứ, nghe nói cô ta chỉ còn lại một hơi thở, cũng không biết hiện tại cô ta ra sao rồi. Hơn nữa thế giới vẽ nguệch ngoạc cũng không giống thế giới tận thế khác, nếu như phù thủy không bằng lòng đưa bọn họ vào bức tranh thì bọn họ sẽ không thể biết được tất cả những chuyện đã xảy ra trong bức tranh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT