Thích Mê hơi nhướng mày, cười lên một cách tinh nghịch: "Chánh án đang trách chị không cho em danh phận sao?"
"Thật sự không có chuyện đó." Cậu hít một hơi thật sâu, đứng lên: "Thật sự mà nói thì hiện tại em cảm thấy giống như bản thân đang nằm mơ vậy, mối liên kết giữa em với chị vẫn không bị đứt đoạn, em cảm thấy đây đã là phần thưởng to lớn nhất mà ông trời đã ban cho em rồi."
Vừa nói cậu vừa hơi cong môi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp phản chiếu đôi mắt mèo kia: "Chỉ đáng tiếc là định lực của em không đủ, em vẫn nên bình tĩnh lại đã."
Cậu bước ngang qua, Thích Mê kéo ống tay áo của cậu lại.
Tình yêu của Lãng Dữ vừa dịu dàng vừa sâu đậm nhưng cũng rất kiềm chế, làm sao cô lại không cảm nhận được chứ.
"Lãng Dữ à, em có tin con người có hai lớp ký ức khác nhau không?" Cô nhìn vào đôi mắt của cậu: "Một lớp là ký ức sâu xa ở trong đầu, lớp còn lại là ký ức trên cơ thể. Cũng giống như chị vậy, mặc dù trong đầu chị không có ký ức về em nhưng cơ thể chị thì thật sự nhớ rất kỹ về em. Đại khái thì đây cũng là lý do kể từ lần đầu tiên gặp em thì chị cũng không quá đề phòng em... Bởi vì cơ thể chị nhớ được nên chị cũng không bài xích em."
Động tác của Lãng Dữ hơi dừng lại, trong khoảnh khắc ánh mắt của cậu trở nên mềm mại như nước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play