Trương Kim Nhạc là thứ gì chứ?
Đương nhiên hắn không phải cái thứ gì.
Mấy người bọn họ bị Chu Minh Dũ đã kích không nhẹ, chính xác là giống như nổi điên, kéo nhau đi khắp nơi bắt chim sẻ, cướp đoạt chiến lợi phẩm.
Ban ngày đuổi, buổi tối trằn trọc khắp nơi để bắt, Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng của trang trại nhà họ Chu đều bị bọn họ “càn quét”.
Hiện tại Triệu Hỉ Đông đi theo anh em Trương Kim Hoán, làm người hầu người chạy việc, cùng nhau bắt chim sẻ.
Tối nay hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Trương Kim Nhạc cười nhạo hắn, "Mày thấy đấy, nếu mày sớm nhìn rõ được tình thế mà đi theo anh em bọn tao thì đâu cần phải thấp hèn vì Chu Minh Dũ nhưng cũng ăn không đủ no?”
Triệu Hỉ Đông liên tục gật đầu cười: “Anh hai nói đúng.”
Trương Kim Nhạc đá vào chân hắn, “Chim sẽ của mày đâu?”
Triệu Hỉ Đông làm vẻ mặt đau khổ, "Mất rồi.”
Trương Kim Nhạc duỗi tay ra bóp phía bên dưới của hắn một cái, "Đưa tao xem xem có phải thật sự mất rồi hay không, ha ha ha ha.
Thật sự mất rồi này!”
Triệu Hỉ Đông làm vẻ mặt dữ tợn, nhưng ngay sau đó lại bật cười ha ha theo, “Thật sự mất rồi.”
Trương Kim Nhạc lập tức đá hắn một cái, “Mau lên, đi đến mảnh ruộng kia tìm bắt chim sẻ, đêm nay nhất định phải hốt một mẻ lớn.
Ngày mai nhóm lãnh đạo tới, chúng ta phải cố gắng biểu hiện cho thật tốt, hung hăng đánh vào trứng của tên Chu Minh Dũ khốn kiếp kia.”
Mọi người cười vang lên.
Triệu Hỉ Đông giơ cây đuốc trong tay, đuốc của bọn họ đều là dùng vải rách dính dầu cải cột vào trên đầu một thanh gỗ rồi đốt lửa, khói dầu nhiều, ánh lửa cũng không phải rất sáng.
Có người lo lắng nói: “Chúng ta đừng đi ruộng lúa mì nữa, cẩn thận cháy đấy.”
Trương Kim Nhạc mắng: "Mày nhát gan vừa thôi, cẩn thận một chút thì làm sao cháy được? Mấy ngày hôm trước không phải đều đã đi qua rồi sao, hiện tại bọn mày lại không phải là mấy quả bóng chết.” Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn đi đến ruộng lúa mì để đuổi bắt chim sẻ, nhưng mà khi đó có người lớn đi theo canh chừng, nhưng hai ngày nay lại không có.
Tối hôm qua cũng chỉ có mấy người bọn họ không có người lớn, cũng không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa đêm nay anh trai không có mặt, Trương Kim Nhạc làm người dẫn đội, hắn lập tức có một loại cảm giác như lãnh đạo thiên quân vạn mã.
Dưới sự chỉ huy của hắn, một đám nhóc choai choai cùng mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi gõ gõ đánh đánh, la la hét hét xua đuổi chim sẻ.
Triệu Hỉ Đông giơ cây đuốc trong tay, chiếu sáng phần phật, lập tức có mấy con chim bay lên trời, những người khác dùng gậy tiếp đón, kỹ thuật đều được luyện đến mức gần như trăm phát trăm trúng, nhanh chóng đánh rớt chúng nó.
Đột nhiên, đầu Triệu Hỉ Đông bị gõ một cái cốp, hắn đau đến mức ui da lên một tiếng, quay đầu lại xem, “Ai đánh tôi vậy?”
Trương Kim Nhạc cười nói: “Không phải cố ý, là không cẩn thận.”
Sau đó đi lên sờ mông hắn.
Triệu Hỉ Đông a lên một tiếng, nhanh chóng né tránh, Trương Kim Nhạc liền đuổi theo hắn, “Đừng chạy, nơi này có chim sẻ, mau tới đây chiếu sáng.”
Hắn ta đùa giỡn không chút kiêng nể gì m, những người khác đều điên cuồng chọc đánh mấy con chim kia, ai cũng không để ý đến hai người bọn họ đã đi xa, tách khỏi đám người.
Triệu Hỉ Đông giơ cây đuốc lên, ở ruộng lúa mì cho nên không thể đi nhanh, Trương Kim Nhạc liền đuổi theo hắn giống như mèo đuổi chuột, nhào vào về phía hắn một cách mãnh liệt, Triệu Hỉ Đông kêu một tiếng, cây đuốc trong tay lập tức rơi ra.
Khuôn mặt hắn lập tức ẩn trong bóng tối, ngay sau đó ánh lửa phần phật nhảy lên, chiếu rọi gương mặt hắn, lúc này đã trắng bệch.
Trương Kim Nhạc cũng hoảng sợ, hô lên: "Vì sao mày không nắm cho chắc!”
Hai người nhanh chóng dẫm ngọn lửa, chỉ tiếc lúa mì khô giòn, một tia lửa nhỏ là bén lửa ngay, huống chi đây còn là nguyên một cây đuốc trực tiếp rơi xuống, lập tức ngọn lửa liền phần phật thiêu cháy, chỉ trong nháy mắt phía trước phía sau bên trái bên phải đều bị lan tràn, rất có khả năng bọn họ cũng sẽ bị thiêu chết.
Hai người sợ tới mức nhanh chóng bỏ chạy, "Có cháy rồi -- có cháy rồi”
Bọn họ ở chính giữa ruộng lúa mì, thế lửa to còn có sự trợ giúp của gió, trong nháy mắt lửa liền nương theo gió Đông Nam lan về hướng Tây Bắc.
Những người khác cũng thấy được, khóc rống kêu gào lên.
Bọn họ vừa kêu lên, vừa gõ gõ đánh đánh, còn có người chạy như điên vào trong thôn, "Mau mau dập lửa -- có cháy rồi --”
Lúc này là nửa đêm, khoảng một hai giờ sáng, ban ngày mọi người thu hoạch lúa mì mệt mỏi nguyên một ngày, nằm xuống liền ngủ say, sét đánh cũng không tỉnh.
Bởi vì Mạc Như có không gian, cho nên cảm giác nhạy bén, giật mình một cái tỉnh dậy, mơ hồ nghe thấy phía sau thôn truyền đến tiếng hét oang oang.