Mạc Như cũng không cự tuyệt, hiện tại cô đã mang thai tháng lớn, rất cần bổ sung dinh dưỡng, không có con thì không sao cả, đã có thì phải nghĩ cách ăn ngon một chút, phải dưỡng cho nó khỏe mạnh mới được.

Mà tối hôm đó Trương Thúy Hoa cũng thầm thì về chuyện mấy con muỗi với ông Chu, suy nghĩ thử xem là con dâu hay là con trai có “Vấn đề”? Bà tìm cơ hội thử con trai, con trai vẫn là đứa con trai kia, không có vấn đề gì cả, chẳng qua là không còn ngớ ngẩn càng ngày càng hiểu chuyện, càng ngày càng hiếu thuận.
Con trai không có vấn đề gì thì sẽ không sợ, du sao vẫn là con trai ruột của mình, lãng tử quay đầu chính là nhờ tổ tông hiển linh.


Vậy thì vấn đề kia chính là ở trên người con dâu, con dâu xuất hiện vấn đề cũng không sợ, huống chi là trở nên tốt hơn.
Hiện tại con dâu ngốc nghếch có thể nấu cơm, chăm mấy đứa nhỏ, chăm sóc vườn rau để trợ cấp thêm cho gia đình sử dụng, thật tốt! Hơn nữa, rõ ràng là con dâu có bản lĩnh rất lớn, có thể lặng lẽ bắt được nhiều ruồi muỗi đến vậy, chẳng những giải quyết được phiền toái mà còn hung hăng tát vào mặt Trương Căn Phát một cái, muốn bao nhiêu sảng khoái là có bấy nhiêu sảng khoái, còn kéo dài thêm mặt mũi cho nhà mình.


Cho nên Trương Thúy Hoa vô cùng vui vẻ, chẳng những không tìm tòi nghiên cứu Mạc Như bắt bằng cách nào mà còn chủ động chặn ngang người khác dò hỏi, cho dù là Đinh Lan Anh hay Trương Cấu cũng không hỏi được cái gì.


Không chỉ như thế, bà còn khen thưởng cho Mạc Như mỗi ngày một quả trứng gà.
Hiện tại Mạc Như ngày nào cũng được một quả trứng gà ăn thỏa thích, những nhà khác cũng cho cô chút đồ ăn, mỗi ngày cô còn đi bắt nhộng ve, châu chấu… Ngày tháng trôi qua cũng coi như dễ chịu hẳn lên.
Chu Minh Dũ nói sắc mặt của cô càng ngày càng tốt, trên người cũng có da có thịt hơn, ngực cũng biến lớn --

“Tin mới, tin mới! Lúa mì của trang trại nhà họ Chu được mùa, mỗi mẫu sản lượng ba ngàn cân!”
Mạc Như phớt lờ những điều vô nghĩa kia, cô nghĩ Trương Căn Phát chính là cầu hư vinh quá hóa nghiện, thổi phồng lên rằng trang trại nhà họ Chu cũng đạt mỗi mẫu sản lượng ba ngàn cân, sợ rằng mấy tin tức này mà truyền ra ngoài sẽ có ý nghĩa như thế nào ông ta cũng không hiểu được.


Cô cũng biết được chút ít về sản lượng mỗi mẫu của trang trại nhà họ Chu, dù sao thì Đội hai gần như đã thu hoạch xong, hiện tại vẫn còn đang đập tách trấu phơi khô, một mẫu đất sản lượng cao nhất cũng chỉ hai trăm cân, vậy bình quân mỗi mẫu sản lượng chỉ một trăm năm mươi, sáu mươi cân là cùng.
Ở đâu ra ba ngàn cân!


Trên trời rơi xuống à?
Cô về nhà làm cơm, đem nhộng ve và châu chấu ra nướng lên sau đó phân chia với bọn nhỏ.
Trong thôn còn có mấy người đang xúm lại làm ầm lên, âm thanh cuồng nhiệt kia mang theo sức cuốn hút rất lớn, nếu không phải cô đã sớm biết trước tương lai, chỉ sợ cũng phải bị thu hút.
Mạc Như làm mát canh, phát hiện người trong nhà cũng chưa trở về, lập tức dặn dò Nê Đản Nhi trông coi mấy đứa em, cô xuống ruộng nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.


Lúc này lúa mì của Đội một và Đội hai đã thu hoạch gần hết, dưới ruộng lộ từng tảng từng tảng gốc rạ, chỉ có phần ruộng của Đội ba Đội bốn vẫn còn vàng ươm một mảnh đang đón gió phấp phới.
Hiện tại dưới ruộng không có một ai, tất cả đều chạy tới chỗ Đội ba, không biết đang làm cái gì.


Chờ đến khí cô đến gần một chút thì phát hiện Trương Căn Phát đang giơ cái loa sắt đứng ở đó ra sức thét to, “Hiện tại rất nhiều nơi có sản lượng mỗi mẫu hơn bốn ngàn cân, chúng ta có thể lạc hậu được sao? Trang trại nhà họ Chu chúng ta vẫn luôn là đại đội tiên tiến trong huyện, làm sao có thể lạc hậu được? Không thể nào! Nhất định là không thể! Chúng ta không thể để mất mặt, mọi người càng không thể để mất mặt! Chúng ta cũng nhất định phải đạt được mỗi mẫu có tối thiểu sản lượng ba ngàn cân!”


Mạc Như nhíu mày, tên này bị bệnh tâm thần sao? Trong chốc lát đi phát tin tức trang trại nhà họ Chu đạt sản lượng mỗi mẫu ba ngàn cân, lúc này lại ở đây đòi ba ngàn cân.
Xem ra là ông ta đang muốn phóng vệ tinh.
Quả nhiên, ông ta lại ở nơi đó thét lên, “Chờ đến mùa thu năm nay, chúng ta không thể gieo mỗi mẫu sáu bảy cân hạt giống, cần thiết phải gieo được hai trăm cân.
Bảy cân hạt giống thu hoạch được một trăm ba mươi cân, hai trăm cân khẳng định có thể thu hoạch được năm ngàn cân! Đến lúc đó nhất định phải cày sâu, xới đất phải đào thêm nửa mét!”

Ông ta hô lên giống như mấy đứa bị động kinh, cơn gió nóng rát thổi tung đầu tóc không dài không ngắn của ông ta, thật giống như mấy đứa điên nhảy loạn.
Mạc Như cũng có chút hoảng loạn, không nghĩ tới còn có thể như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play