Chi thứ hai đi rồi, chi đầu của nhà họ Chu cùng với những chi khác cũng đi theo.
Chu Thành Chí thấy anh em nhà mình đứng ra chống lưng, đương nhiên sẽ không để bị mất mặt, cười lạnh nói: "Mấy người cho rằng mình làm việc tốt hơn người ta sao, bắt được chim sẻ thì là lợi hại hơn so với người ta à? Không phải tôi chê cười mấy người, cho dù là bắt ruồi muỗi thì mấy người cũng không phải đối thủ của người ta.


Cả ngày oán trách tôi chèn ép không cho mấy người đi tranh công kiếm điểm, vậy thì giờ đi đi, ông đây mặc kệ.” Nói xong cũng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu, nghênh ngang rời đi.
Con mẹ nó, không chịu làm thì thôi, ai ưa làm thì làm, ông đây không rảnh để hầu hạ.
Bọn họ vừa rời đi, những người còn ở lại đều ngẩn ra, ai cũng không nghĩ tới hai người bọn họ đều sẽ mặc kệ không thèm quan tâm!!!


Bọn họ dường như chưa từng nghĩ tới Chu Thành Nhân luôn luôn chịu thương chịu khó sẽ bỏ gánh giữa đường, càng không nghĩ tới quản gia trong đội như Chu Thành Chí cũng sẽ bỏ mặc!
Hằng ngày bọn họ thích càu nhàu, oán trách, ghen ghét, luôn cảm thấy gia đình mình thua thiệt, luôn cảm thấy Chu Thành Chí bất công, giống như oán giận cùng ghen ghét đã trở thành cảm xúc hằng ngày, nhưng họ chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện nếu bọn họ thật sự bỏ việc thì sẽ ra sao.


Trước đó đầu óc nóng giận lên nên nói ra những lời tàn nhẫn, hiện tại lúa mì ném đầy đất không ai quan tâm, tất cả đều đi bắt chim sẻ, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.


Đa số mọi người cả đời chịu đói cho nên không muốn lãng phí một hạt lương thực nào, thời điểm có đội trưởng cùng Chu Thành Nhân gánh vác, cảm giác cái gì cũng không sợ, nhưng hiện tại đội trưởng lại bỏ mặc để cho bọn họ tùy ý tự do muốn làm sao thì làm, nhưng bọn họ lại không dám làm.


Đa số đều là ngoài miệng than thở nhưng tay chân vẫn muốn làm việc, bảo bọn họ giống với mấy người Đội ba Đội bốn kia không lo làm việc chỉ chuyên môn đi bắt chim sẻ, bọn họ cũng cảm thấy không đáng tin cậy.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Trời bắt đầu tối, rắn đã mất đầu, những người này không biết phải làm gì tiếp theo, từ trước đến nay bọn họ đều chỉ biết làm theo chưa bao giờ tự đưa ra quyết định.


Cuối cùng, có người phàn nàn: “Ai mạnh miệng nhất thì đưa ra chủ ý gì đi, sắp được phân lúa mì đến nơi rồi, bây giờ náo loạn thành ra thế này thì còn phân lúa mì kiểu gì?”
"Đúng vậy, mấy người đi bắt chuột đều không cần nhận lương thực nữa à? Làm như mấy con chuột kia mấy ngày nữa là sẽ chết sạch không bằng!”


Mọi người mồm năm miệng mười chỉ trích một hồi, mấy người kia không phản bác lại được nên không dám ngẩng đầu.
Sắc trời cũng đã tối, “Được rồi, sau khi ăn cơm tối chúng ta đi tìm đội trưởng nhận lỗi đi, ngày mai tiếp tục thu hoạch lúa mì, không thể bỏ gánh giữa đường được.”


Đột nhiên không có đội trưởng, thật giống như mất đi người đáng tin cậy.
Vào buổi tối, ông Chu mời Chu Thành Chí đến nhà mình, nói hai người làm chén rượu ấm bụng, "Ông tự mang theo rượu đi.”
Chu Thành Chí thích uống hai chén, một con châu chấu là có thể uống một chầu rượu rồi, chỉ cần có rượu là được.
Trương Thúy Hoa hào phóng một phen, tự mình xuống bếp rang một chén đậu phộng, nhỏ hai giọt dầu làm một tô canh bự trứng cà chua, giã tỏi làm một chậu cà tím hấp để cho hai anh em uống mấy chén rượu.


Rất nhanh, chi lớn có Chu Thành Nghĩa mang đến ba quả trứng gà muối, chi thứ tư Chu Thành Lễ mang đến một bát chè đậu phộng, chi thứ ba Chu Thành Tín không tới, chỉ có con trai lớn Chu Minh Quốc của bọn họ tới, mang theo một bím tóc bện bằng rơm lúa mì và một đôi giày rơm.
Ngoài ra, một số gia đình thân thiết trong dòng tộc cũng đều cho người tới đây nghe quyết định của bọn họ.


Ông Chu tên thật là Chu Thành Nhân, Chu Thành Nghĩa là anh cả của ông, người thứ ba là Chu Thành Tín, bọn họ cùng một mẹ đẻ ra, người thứ tư là anh em cùng cha khác mẹ với bọn họ.
Chu Thành Chí còn có những anh em khác, đều là anh em chú bác với bọn họ.


Trong thời gian gặt lúa mì bận rộn, bởi vì hành vi của đại đội trưởng Trương Căn Phát mà dẫn tới việc lòng người bị lung lay, việc gặt lúa mì gặp khó khăn, cho nên mấy anh em bọn họ đều tụ tập lại để thảo luận xem nên làm sao như thế nào.


Chu Thành Nghĩa nói: “Nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng chẳng muốn nói gì, nhưng chuyện hôm nay không nói là không được.
Nếu tiếp tục lộn xộn như vậy thì việc thu gặt lúa mì của chúng ta sẽ không tốt, gieo hạt vụ hè cũng không tốt, thu hoạch vụ thu hẳn sẽ bị kéo dài.
Bọn họ có thể giẫm hai chân tại chỗ hay sao đó thì cũng mặc kệ, gia đình nhà họ Chu chúng ta cũng không thể làm loạn theo bọn họ.
Chúng ta sinh sống ở trang trại nhà họ Chu này từ đời ông cha, mọi người đều dựa vào trồng trọt để sinh hoạt, nếu không trồng trọt thì ăn cái gì? Hứng gió Tây Bắc có thể no bụng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play