Đan Điệp Cầm cứ ui da, ai chao mà nói, “Cũng không có gì, cách đây mấy hôm Cô hai tôi đã mang về đấy.”
Chị ta vừa nói ra, mọi người đều hâm mộ đến mức nuốt nước miếng.
Đan Điệp Cầm ở một bên lớn tiếng nói, một bên bĩu môi liếc nhìn Trương Thúy Hoa, bởi vì tên Chu Minh Dũ khốn nạn kia mà hiện tại chị ta nhìn Trương Thúy Hoa cũng thấy không vừa mắt cho lắm.


Theo chị ta thấy, con trai mù mắt đều là lỗi của bà mẹ! Xem bà sinh được một thằng con trai tốt chưa kìa!
Trương Thúy Hoa mệt mỏi nguyên cả một buổi trưa, muốn mau chóng về nhà nấu cơm, căn bản không hề có tâm trạng quan tâm đến chị ta.
Ăn thì ăn đi, làm như thể chưa ai ăn qua thịt không bằng.


Đi vào thôn, rất nhiều người đã bắt đầu chia ra, nhà Trương Thúy Hoa nằm ở đầu ngõ nhỏ, thời điểm mọi người đi ngang qua, một mùi thịt nồng đậm xông vào mũi, mọi người đều kinh ngạc hô lên, “Thím hai, là nhà thím ăn thịt à!”
“Đúng vậy, thím hai à, hầm thịt gì mà lại thơm như vậy!”


Trương Thúy Hoa còn đang tự hỏi nữa là, một năm rồi bà đây chưa hề ăn mặn, lấy đâu ra thịt mà ăn? Nhưng hình như là nhà mình hầm thịt thật, chẳng lẽ thật sự có người thân đến cho thịt? Cậu mấy đứa nhỏ? Cũng không thể nào, hiện tại đang vụ hè gấp gáp, không có khả năng se đến đây.
Trong lòng bà khó hiểu, nhưng trên mặt lại không chút thay đổi, “Ha ha, ha ha ha… Không có gì, còn không phải chỉ là ăn một bữa thịt thôi sao, nhà ai mà chưa từng ăn qua chứ, không có gì hiếm lạ cả, hẹn gặp lại nhé.”


Nói xong, dưới chân bà như có gió lập tức đi như bay “vèo vèo” vào nhà, khiến cho mấy người phụ nữ đang đứng nhìn trợn mắt há mồm.
Thậm chí có người nhịn không được còn muốn dừng chân lại ngửi ngửi thêm vị thịt thơm ngào ngạt kia một chút, cái này mùi vị này có thể giúp cho buổi cơm chiều thơm hơn một chút.


Thời điểm gặt lúa mì trong đất sẽ xuất hiện thỏ hoang, tuy rằng ít hơn so với mùa thu, nhưng xác suất gặp được vẫn là rất lớn.
Hôm nay thời điểm thu lúa mạch, trong Đội 4 cũng có người gặp phải, là Chu Bồi Lâm, anh cả của Chu Bồi Cơ nhìn thấy, lúc bắt đầu có ba người vây lại chặn đường truy bắt, sau đó là mười người, tiếp sau nữa là hai mươi mấy người.


Kết quả, một đám đàn ông to lớn vây trái vây phải mà vẫn để cho con thỏ đột phá vòng vây xông ra ngoài chạy mất.
Cũng trách bọn họ, thời điểm phát hiện ra con thỏ kia là ở trên một mảnh đất trống, lúa mì đã bị cắt một mảng lớn, bọn họ không thể ngăn chặn được con thỏ linh hoạt.
Cho nên bọn họ không có vận may như gia đình Chu Minh Dũ.


Chu Bồi Cơ vẫn còn đang hờn dỗi ở nhà, “Không phải nói gặt lúa mì là có thịt thỏ hoang để ăn sao? Vì sao lại không bắt được, mấy người cũng thật quá ngu ngốc đi!”
Rõ ràng hắn có vai vế nhỏ hơn nhưng lại lớn tiếng quát anh trai mình, người nhà cũng mặc kệ, anh trai nghe mãi cũng thành thói quen, bởi vì ba mẹ cũng nói bọn họ ngu, ngu chết đi được! Học gì cũng không xong, làm gì gì không đúng.


“Nhà phía sau bắt được một con thỏ rừng đem về, sớm đã hầm chín rồi, tôi ở nhà đều ngửi mùi vị cả buổi, dễ dàng cho tôi lắm sao?” Chu Bồi Cơ xụ mặt, không chịu ăn cơm.
Mẹ hắn khuyên can mãi, đưa cho hắn một cái trứng luộc mới dỗ dành được hắn ăn cơm tối.


Mà nhà của Chu Minh Dũ ở phía sau, Trương Thúy Hoa bước nhanh một cái nhảy vào nhà chính, “Đây là thịt ai tặng vậy?”
Ở ngoài cửa, người qua đường nghe thấy trong lòng tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.
Người trong nhà thấy Trương Thúy Hoa trở về, lập tức sôi nổi tranh nhau nghênh đón bà trở về, bởi vì cho dù thịt có hầm xong rồi, nhưng Trương Thúy Hoa chưa về tới nhà thì ai cũng không thể đụng vào.


Trương Thúy Hoa phát hiện chồng mình cũng đã trở về, không nán lại trên ruộng để làm thêm ca đêm, thật là mặt trời mọc từ hướng Tây.
“Ông này, chuyện gì xảy ra vậy?”
Ông Chu đốt xong tẩu thuốc, nâng chân trái mình lên gõ gõ đế giày vào tẩu thuốc “Bang bang” hai cái, không nhịn được khóe miệng cong lên cười, “Bọn tôi bắt được một con thỏ rừng, rất là khá, ước chừng nặng đến năm cân.”


“Cái gì?” Trương Thúy Hoa vỗ tay cười rộ lên, “Mẹ của tôi ơi, đây là ông trời thương xót tôi đã lâu không có thịt ăn cho nên tặng thịt cho chúng ta đây mà.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Mẹ, là Sỏa Ni phát hiện đầu tiên, con cùng anh ba tóm được, ba thì…” Anh khoa tay múa chân một chút, “Thế là nó chết.”


Cả nhà ha ha cười rộ lên.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Thịt thì chúng ta cùng nhau ăn, da của con thỏ kia thì ta sẽ làm cho Sỏa Ni một cái áo lót.”
Mạc Như lập tức vui mừng cảm ơn, tuy rằng da của một con thỏ có khả năng không đủ để làm áo lót, nhưng vẫn có thể chắp nối với những mảnh vải khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play