Ông Chu vẫn luôn là một tay lưỡi hái sắt bén, ông và mấy đứa con trai của mình đều là những người giỏi việc nhà nông.
Một người có thể cắt hơn một mẫu trong một ngày từ sớm đến tối, sau lưng còn có đi theo một người phụ nữ có khả năng bó lúa mì, chỉ cần hai người là đã có thể thu hoạch lúa mì, những người khác phải cần đến hai người cắt và hai người bó đi theo mới có thể đuổi kịp bọn họ.
Có một vài người cảm thấy chính mình có tuổi trẻ, có sức lực to lớn, nhưng cũng không phải là đối thủ của ông Chu, dù sao thì cắt lúa mạch cũng không phải chỉ cần có sức lực là được, phải có kỹ thuật cùng sức chịu khổ cao.
Khom lưng, túm thân lúa, vung lưỡi hái, cắt đứt, buông ra, đi từ bên phải sang bên trái… Nói ra thì nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng bắt tay vào làm thì không dễ chút nào, một người không có kỹ thuật cùng kinh nghiệm thì một tiếng sau đã theo không kịp, cuối gập người gây đau lưng, chân đứng mãi bị chuột rút.
Cong lưng đứng giữa ruộng lúa mì, mặt trời như thiêu đốt, bụi bay mù mịt, mồ hôi ướt đẫm trên da, hơn nữa lúa mì chọc phải như bị kim châm, những thứ này thật sự khó chịu đến mức nói không nên lời, người bình thường sẽ chịu không nổi.
Cho nên, lúc vừa mới xuống ruộng thì mọi người còn cùng nhau tiến lên đều đặn, chờ một tiếng đồng hồ sau liền bắt đầu xuất hiện sự chênh lệch, những tay lưỡi hái giỏi thì ở xa xa phía trước, những người phía sau thì giống như lưng chừng.
Ai có thể làm tốt ai không làm được, mặc kệ là lười biếng hay là ngu ngốc, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Vậy nên điểm công tác đương nhiên cũng sẽ khác nhau, ông Chu nhận mười điểm, người làm lưng chừng mà lấy chín điểm đều thấy ngại, nếu thấy không vui cũng không còn cách nào khác, thật sự không cầm lưỡi hái được thì phải đi bó lúa mì hoặc là kéo xe vận chuyển lúa mạch, như vậy cũng nhận được bảy điểm rưỡi.
Thời điểm Mạc Như quay trở về, bọn họ đã cắt được một khoảng, Đinh Lan Anh đi theo ông Chu, Trương Cấu đi theo người đàn ông của mình.
Chu Minh Dũ cặm cụi ở một đầu bên khác, lúa mì được đặt chỉnh tề ở trên luống thượng chờ cô đến thu.
Mạc Như xắn ống quần lên, chỉ cần mắt cá chân đụng tới là có thể thu được lúa mì vào, không cần thiết phải dùng tay, bởi vì cô phát hiện cách liên hệ giữa không gian và hiện thực chính là ý niệm của cô, mà thân thể cô chính là chìa khóa để mở ra không gian.
Lực lượng xã viên đang bận rộn làm việc trên đồng, xung quanh nơi này cũng không có ai, rất thuận tiện cho cô ra tay.
Trương Cấu đi theo phía sau để bó lúa mì, chị ta làm việc cũng rất mau lẹ, tuy rằng tay chân thô kệch và không cẩn thận, nhưng tốc độ lại không hề chậm.
Qua một lúc lâu cũng không thấy Mạc Như, chị ta lập tức đưa mắt ra hiệu với chị dâu hai, “Sỏa Ni đâu?”
Đinh Lan Anh lắc đầu, vừa nóng vừa mệt, mồ hôi chảy ròng ròng nhòe cả mắt, trên cổ bị thân lúa đâm vào đau rát, chị không muốn mở miệng nói chuyện một chút nào.
Trương Cấu ngó trái ngó phải vẫn không thấy được Mạc Như, cho rằng cô đã lười nhác trốn về nhà, đứng lên nhìn một vòng thì phát hiện hai vợ chồng son lại đang ở một bên khác cắt lúa, không làm cùng với bọn họ.
Chị ta lặng lẽ đi qua, phát hiện Chu Minh Dũ ở phía trước cắt lúa, Mạc Như thì đi theo bên cạnh anh, cũng không biết hai người đang làm gì, lại nhìn thấy trên đất trống không, không hề có một bó lúa mì nào được dựng lên như của bọn họ.
Chị ta hô lên: “Mấy bó lúa mì của hai người đâu?”
……
……
Trước đó Mạc Như cũng đã có chuẩn bị, quay đầu lại nói: “Chị dâu ba, bọn em gom hết lúa mì lại một chỗ rồi mới bó, em đều ôm hết lại đây rồi.” Cô quay đầu lại chỉ chỉ dưới chân mình.
Trương Cấu đứng ở xa, đập vào mắt đều là một mảng màu vàng óng, chị ta cũng nhìn không thấy cái gì, giống như thật sự có mấy bó lúa mạch, cho nên cũng không nói tiếp cái gì, quay người trở về tiếp tục bó lúa của mình.
Mạc Như lè lưỡi với Chu Minh Dũ, “Tiếp tục.”
Chu Minh Dũ bảo cô nghỉ ngơi một chút, sau đó đi lấy nước cho cô uống, tuy rằng cô không cần làm việc cực nhọc, nhưng trời nắng nóng như vậy, ruộng lúa mì lại ngứa ngáy, không phải một cô gái chân yêu tay mềm như cô có thể chịu được.
Mạc Như lại không than khổ không chê mệt, vẫn luôn vui tươi hớn hở, vừa ngâm nga một bài hát, vừa nói chuyện cùng em bé trong bụng, tiến hành quá trình thai giáo.
Kiếp trước, khi còn nhỏ Chu Dũ cũng đã làm qua việc nhà nông, mấy năm công tác kia, mỗi ngày cũng chạy quanh công trường, đều là cảnh dãi nắng dầm mưa, không hề có tính kiêu căng ngạo mạng.
Hiện tại, sau khi chết đi lại được xuyên không, ông trời cho cơ hội được sống lại một lần nữa, anh chỉ cảm thấy quá may mắn chứ không hề ngại mệt.