Dọc theo con đường này, cô đánh giá người khác, đương nhiên cũng sẽ bị người khác chú ý.
Những người đó đều suy nghĩ, đồ ngốc này tới đây làm gì? Tranh công làm việc? Hay là tới trộm lương thực? Nhưng mà nhìn cái bụng to tròn của cô, quần áo trừ bỏ mụn vá ra gì chính là không có túi, ước chừng cũng không có chỗ để giấu, vì vậy bọn họ cũng không thèm quan tâm cô muốn làm gì.


Mạc Như vẫn muốn tiếp tục sắm vai kẻ ngốc, như vậy mới có thể tự do hoạt động, cũng đỡ rắc rối khi giao tiếp cùng với người khác.
Chu Minh Dũ thấy cô tới thì có chút kinh ngạc, còn bảo cô mau trở về nghỉ ngơi.
Mạc Như lôi kéo anh đi qua một bên để thương lượng.
Cô muốn Chu Minh Dũ tìm một chỗ để làm việc riêng lẻ, anh cắt lúa mì cô hỗ trợ thu hoạch, dù sao trên mặt đất đều là lúa mì, đều cùng một màu, cô gian lận cũng không dễ dàng bị phát hiện.


Chu Minh Dũ có hơi do dự, cô lại bảo đảm sẽ cẩn thận, lúc này anh mới nói sẽ đi hỏi đội trưởng một chút.
Lúc này mọi người đều đã mệt mỏi, có người rống lên một tiếng nói, “Nghỉ ngơi một chút làm điếu thuốc đi.”
Một ông nông dân mệt mỏi nghỉ ngơi hút một điếu thuốc là chuyện đương nhiên, ngay cả ông trời cũng mặc kệ, chủ đất cũng không có cách, đội trưởng kia càng không thể quản.


Nhưng mà lúc này ruộng lúa mì bị phơi đến mức khô giòn, nhất thiết phải cẩn thận, cho nên ông ta rống lên: “Mọi người khéo léo một tý, lửa mà nổi lên là cả nhà chết đói theo đấy.”
Mọi người hi hi ha ha cười, quay sang nhắc nhở nhau cẩn thận, sau đó đi đến chỗ mặt đất cách xa ruộng lúa mì một chút, ngồi xúm lại hút thuốc.
Các chị em phụ nữ cũng nghỉ ngơi một chút uống miếng nước, quang minh chính đại mà xoa một nắm lúa mì tách trấu ra vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.


Lúc này, ngoại trừ nói chuyện về gặt lúa mì ra thì chính là diệt trừ bốn hại, nhà cô bắt được mấy con chuột, tối hôm qua mấy người bắt được bao nhiêu con chim sẻ, có rất ít người nói đến ruồi muỗi.
Bởi vì mấy con kia không dễ bắt, buổi tối muỗi cứ ong ong, ban ngày ruồi nhặng vo ve, không ai có thời gian ngồi canh.


Còn mấy con chim sẻ thì bị bệnh quáng gà, buổi tối nhìn không rõ, mọi người cùng nhau đi chiếu đèn, thọc cây, nhất là trên mấy cành cây trong những ngôi nhà bỏ trống, quả thật là thu hoạch không tồi.
Đương nhiên, cũng có không ít người bị tiếng keng keng boong boong làm cho tức điên, hại người khác không cách ngủ ngon.


Chu Minh Dũ thấy Chu Thành Chí đang uống nước nói chuyện cùng với ba mình, anh lập tức đi đến, “Chú hai, cháu có chuyện này muốn xin ý kiến của chú.” Chu Thành Chí đứng ở hàng thứ hai trong số các anh em của mình, ông còn lớn hơn ông Chu hai tháng.
Ông Chu quay sang nhìn anh.


Chu Thành Chí nói: “Hồng Lí Tử, hôm nay biểu hiện của cháu rất tốt.”
Chu Minh Dũ liền nói: “Chú hai, chú xem mọi người đều tập trung ở chỗ này làm việc, cũng chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát nhưng làm việc lại không được mau chóng.
Không bằng tách nhau ra, một vài người phụ trách một mảnh đất, mọi người thi nhau làm việc thì sẽ nhanh hơn.


Việc thu hoạch lúa mì gấp gáp, hôm nay nhìn thấy trời nắng vậy, chưa biết chừng ngày mai trời sẽ mưa thì sao? Vẫn là nên nhanh tay hơn một chút.”
Chu Thành Chí gật gật đầu, “Hồng Lí Tử nói rất đúng.”
Chu Minh Dũ nhân cơ hội nói thêm: “Con thấy lúa mì bên kia cũng chín rục rồi, con và anh ba mang theo chị dâu hai, chị dâu ba qua bên đó có được không?” Mẹ anh đang bận dẫn theo nhóm phụ nữ đi chăm sóc đồng ruộng mùa hè đâu, bà làm việc nhà nông cũng được tính là người có kỹ năng, uy vọng lại cao, Chu Thành Chí để bà trông coi để tránh mấy chị em phụ nữ kia lười biếng lén lút trở về chăm con.


Chu Thành Chí nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn Chu Minh Quang phía bên kia.
Hiện tại Chu Thành Chí đánh giá về trình độ của hai anh em này thật không tồi, khi còn nhỏ Chu Minh Quang đã dùng mánh lới và có hơi lười nhác, sau khi lớn lên đã thay đổi tốt hơn rất nhiều, kỹ năng làm việc cũng coi như vững chắc.


Còn Chu Minh Dũ, tuy rằng trước đây làm việc cũng được tính là một người giỏi giang, nhưng lại không kìm chế được tính lỗ mãng nên thường làm chuyện ngu xuẩn.
Hiện tại thì rất tốt, chịu ở yên trong Đội hai làm việc, tranh công kiếm điểm cho chính gia đình mình.
Nhưng mà vẫn phải có người lớn nhìn chằm chằm mới được, cho nên ông ta nói với ông Chu: “Ông cũng đi theo đi, cứ thẳng tay vả mặt người nào dám dùng mánh lới để lười biếng.”


Ông Chu đương nhiên vui vẻ nhận lời, lập tức xách theo lưỡi hái, mang theo con trai và con dâu đi đến một mảnh khác làm việc.
Vừa mới đi đến đầu bờ ruộng, ông Chu còn đang nói chuyện với Chu Minh Quang, Mạc Như liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới ruộng lúa mì có thứ gì đó màu vàng đất, lông xù xù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play