Chu Bồi Cơ để công cụ trên mặt đất, bắt đầu chỉ cho Chu Minh Dũ làm như thế này thế kia, chứng minh phương pháp lột vỏ của hắn hiệu quả.
Mạc Như thấy trời sắp trưa, cũng không đứng xem náo nhiệt nữa, cô chuẩn bị đi nấu cơm, còn phải cho heo ăn, tắm rửa cho mấy đứa nhỏ.
Chu Minh Dũ được Chu Bồi Cơ trợ giúp, rất nhanh đã tìm được biện pháp lột vỏ cây, “Thật là hữu dụng, cảm ơn mày nhé.”
Chu Bồi Cơ nghe anh nói cảm ơn, cười ha ha hai tiếng châm biếm rồi xách theo công cụ, nghênh ngang rời đi.
Chu Minh Dũ: “...” Đây là tới khoe khoang sao?
Anh cũng không vội vàng, đứng dậy đi cho heo ăn, giúp Mạc Như làm cơm trưa, thuận tiện kể cho cô nghe chuyện của hai nhà trước đây.
Mạc Như cười nói: “Bọn nhỏ đánh nhau, cha mẹ cũng đánh theo, nháo đến mức nhiều năm không nói với nhau lời nào, như vậy tổn thất biết bao nhiêu giá trị nhân phẩm, về sau chúng ta cũng không thể để như vậy được.” Nói không chừng, vốn hai nhà có thể giúp đỡ cho nhau, hợp tác cùng phát triển, nhưng kết quả là ồn ào lãng phí thời gian mấy năm.
Chu Minh Dũ chỉ cười không nói.
Thời điểm nhóm lửa, anh trêu ghẹo Mạc Như, “Chưa từng nghĩ, hiện tại tài nghệ nấu ăn của em lại là tốt nhất nhà chúng ta, bồi dưỡng một chút, về sau có khi làm được đầu bếp.”
Lúc này thức ăn cũng không cần chiên xào, mọi người đều ăn bánh ngô hấp và dưa muối, ngay cả một sợi mì nhỏ cũng không có mà ăn.
Mạc Như bắt nửa nồi nước, một thau rau dại, thêm một chút muối cùng tương nông gia, chấm một giọt dầu phộng, đó chính là thức ăn ngon của nhà bọn họ.
Ngay cả ba chồng ăn vào lại có cảm giác nếp nhăn trên mặt được giãn ra rất nhiều, thời điểm hút thuốc cũng vô cùng khoang khoái.
Mạc Như giận dỗi, liếc mắt nhìn anh một cái, sờ sờ bụng, “Con tỏ vẻ anh nói rất đúng.” Trước kia tài nghệ nấu nướng không ngon là vì cái gì? Gia vị quá nhiều, lựa chọn quá nhiều, hoa cả mắt, khiến cô không biết phải chọn cái gì.
Hiện tại thật tốt, cái gì mà tiêu trắng tiêu đen xay, bột ngũ vị hương, bột ớt, sốt gà, đường… hết thảy đều không có, chỉ có muối, tương nông gia, thật dễ lựa chọn.
Cho nên, ngày tháng đơn giản khổ cực đối với một người khó khăn trong việc lựa chọn như cô lại là một loại giải thoát.
Ha ha.
Dường như cảm giác được cô đang vui vẻ, bạn nhỏ trong bụng cũng cựa quậy phối hợp với cô.
Cô thích thú đoán xem bạn nhỏ đang hoạt động bộ phận nào, nếu lắc lư mạnh mẽ thì có thể là cái mông nhỏ, nếu như cong cong như con cá nhỏ thì có đó phải là bàn tay không? Nếu như phình phình, có khả năng là gót chân…
Khi mặt trời nằm ở hướng Nam người trong nhà mới lục tục trở về, nhưng vẫn chưa thấy ông Chu.
Mạc Như bảo Chu Minh Dũ mang ấm đun nước đến để trong viện, còn có một tô canh rau dưa, đã làm mát để cả nhà giải khát, “Mẹ, vì sao không thấy ba về ăn cơm?”
Trương Thúy Hoa thấy cô quan tâm hỏi han, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, “Đầu giờ ngọ là bắt đầu cắt lúa mì rồi.”
Quả nhiên, Chu Minh Quang cũng không trở về, cô liền nói với Chu Minh Dũ: “Em đi chuẩn bị thức ăn, anh mang theo xuống ruộng ăn cùng ba và anh ba đi.”
Cô lấy một cái giỏ nhỏ bện bằng cành liễu ra, xếp mười lăm cái bánh ngô hấp cùng một chén dưa muối lớn vào một tấm vải bố thay cho tay nải da, sau đó cho canh rau dưa vào đầy một ấm đun nước, lại chuẩn bị thêm một ấm nước sôi để nguội, làm xong xuôi mọi việc rồi đưa cho Chu Minh Dũ mang đi.
Đinh Lan Anh thấy con cái ở nhà đều sạch sẽ, ngoại trừ đói bụng muốn ti sữa ra thì cơ bản đều không làm ầm ĩ, không giống như trước đây, vừa trở về nhà là giống như gà bay chó sủa, nháo quấy đến mức đau đầu, hiện tại lại thấy thư thái hơn rất nhiều.
Chị đưa mắt ra hiệu với Trương Cấu, Trương Cấu trề môi không nói gì, xoay người đi vào nhà cho con bú.
Mạc Như nói với Trương Thúy Hoa: “Mẹ, hôm nay trời nóng, để Nê Đản Nhi trông mấy đứa em chơi ở trong sân đi, con cũng sẽ ra ruộng để hỗ trợ.”
Chính mình có không gian có thể làm được rất nhiều chuyện, thời gian bận rộn như thế này mà không dùng được thì thật là lãng phí.
Về việc làm thế nào để che giấu thì cô sẽ cùng Chu Minh Dũ xem xét thời thế để lượng sức mình, thật sự không được nửa thì cô còn có thể giả ngu đi cắt cỏ.
Trương Cấu vừa nghe thấy, hận không thể lập tức nói cô đi đi, để tôi ở nhà trông mấy đứa nhỏ, đáng tiếc Trương Thúy Hoa lại không làm theo ý tưởng này của chị ta.
“Con đi tranh công làm việc thì cũng không ai ghi điểm việc con đã làm, đều là làm không công.” Nghĩ nghĩ, bà lại nói, “Con đi theo xem cũng được, nhớ kỹ ít nói chuyện cùng với người khác.”
Mạc Như đồng ý.