Nhìn thấy nhóm người đó là mấy ông chú trong tộc mình, anh liền giả ngu không trả lời.
Hằng ngày ít có thời gian giải trí, mấy ông đàn ông tinh lực tràn đầy, ngoại trừ việc tự mình về nhà tạo người thì cũng là nói mấy mẩu hài thô tục, trêu ghẹo người khác, nếu ai đó có đề tài đặc sắc thì bọn họ có thể nói nguyên một năm cũng không biết mệt.
Ví dụ như mẹ của Triệu Hỉ Đông, có một lần mắc tiểu nhưng lại lười đi tìm nơi bí ẩn một chút, suy nghĩ đống cỏ khô ven đường cũng có thể tạm chấp nhận được, nào ngờ đúng lúc đó cũng có một người đàn ông đi tiểu, vừa hay nhìn thấy, chuyện này đã bị truyền khắp thôn hơn một năm, mấy người không đứng đắn gặp người đàn ông kia liền hỏi mông của người phụ nữ đó có trắng hay không.
Cho nên, Chu Minh Dũ sẽ không cho bọn họ cơ hội để tạo ra đề tại chế nhạo mình.
Hai người về đến nhà, phát hiện gian nhà phía Đông như người ngã ngựa đổ, tiếng kêu tiếng khóc của bốn đứa nhỏ cứ hết đợt này đến đợt khác, đặc biệt là tiếng khóc của Lan Tử Nhi vô cùng đinh tai nhức óc, Cúc Hoa thì thét chói tai không ngừng, Nê Đản Nhi thì giống như bị dọa sợ cầm xẻng nhỏ không biết làm như thế nào cho phải, Khả Lạp Nhi thì vùi mình vào một đống cát, đang ở nơi đó tự nghịch phân của mình, chơi vô cùng vui vẻ, còn định đưa đầu ngón tay nhét vào trong miệng.
“Đó là phân, không thể ăn!” Nê Đản Nhi lập tức bắt được cánh tay cậu bé, túm Khả Lạp Nhi kéo đi, nhưng trên người cậu bé đã dính đầy hỗn hợp cát cùng phân cho nên cũng bị cọ lên người mình, Lan Tử Nhi cùng Cúc Hoa cũng không khóc nữa, bắt đầu cười khanh khách.
Mạc Như cùng Chu Minh Dũ nhìn thấy liền toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy đến hỗ trợ.
Trước tiên cho nước vào ấm, đốt lửa bắt một nồi nước, lột sạch đồ cậu nhóc rồi xách đến nơi ít gió trong viện, dội qua một gáo nước ấm trôi bớt đất cát, sau đó rửa sạch sẽ rồi nhanh chóng lấy khăn lau khô, ôm vào trong phòng lấy chăn bọc lại.
Tiếp theo sau đó là dọn dẹp lại một chút, quét tước sạch sẽ đất cát trên giường đất, nhưng mà cái mùi vị kia ước chừng trong chốc lát cũng sẽ không bay hết được.
Ba đứa con của anh hai, con trai lớn là Nê Đản Nhi sáu tuổi, con gái Cúc Hoa bốn tuổi, con trai út vừa sinh vào mùa đông năm trước, gọi là Khả Lạp Nhi; hiện tại anh ba chỉ có một đứa con gái, sinh vào mùa hè năm trước, gọi là Lan Tử Nhi.
Mạc Như biết bọn họ đặt tên cho con nghe xấu xí một chút để dễ nuôi, gọi Nê Đản Nhi thì còn được, Khả Lạp Nhi thì có chút một lời khó nói hết, còn Lan Tử Nhi thì… thật là mở mang đầu óc.
Cô biết phương Nam có rất nhiều người sẽ đặt tên như Chiêu Đệ Lai Đệ Mang Đệ linh tinh, không nghĩ tới chị dâu ba lại càng sáng tạo khác người.
Nghe Chu Minh Dũ nói, trong nhà chị dâu ba Trương Cấu có tám đứa con gái không có con trai.
Chị ta đứng hàng thứ ba, khi sinh ra lại thấy là con gái, cho nên mẹ chị ta mới đặt tên là đủ rồi, vì ghét bỏ Quan Âm Tống Tử cứ cho sinh con gái không ngừng, cho nên đặt tên đủ rồi đủ rồi, người đừng tặng nữa.
Chị ta chịu sự ảnh hưởng từ nhà mẹ đẻ, cho nên đứa con gái thứ nhất khuê liền đặt tên là Lan Tử Nhi, cũng thật là đủ rồi.
Bởi vì Đinh Lan Anh cùng Trương Cấu đều phải đi làm việc, không tiện mang theo con nhỏ, trước kia là để ở nhà Chu Thành Nghĩa nhờ bà trông giúp.
Không biết hôm nay vì sao lại để mấy đứa nhỏ ở nhà cho Nê Đản Nhi trông coi, Cúc Hoa bốn tuổi, có thể xuống đất tự mình đi chơi ở trong sân, hai đứa còn lại cũng chỉ có thể ở trên giường đất.
Hai bà mẹ đã vén tấm chiếu lên, mang hết tất cả rơm cỏ lúa mì đi, trải một tầng đất cát ở trên giường đất, sau đó đem hai đứa nhỏ đặt ở trên cát để chúng nó đi tiểu lên đó.
Nê Đản Nhi thật sự rất nghe lời, mẹ dặn phải nhìn em trai, em gái, cậu nhóc liền nhìn một cách thành thành thật thật, hai mắt trừng lớn, bất đắc dĩ lắm mới chớp một chút, bộ dáng như lâm vào đại địch.
Ban đầu còn tốt, chờ đến khi có một nhóc ị ra phân thì tai nạn liền chính thức ập đến rồi.
Cậu nhóc muốn đi xúc phân bỏ ra ngoài, nhưng Cúc Hoa cùng Lan Tử Nhi lại ở đó cãi nhau ầm ĩ, sau đó Khả Lạp Nhi cứ thế mà ngồi chơi.
Nê Đản Nhi cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho em trai em gái, không hoàn thành được nhiệm vụ cách mạng cho nên tâm trạng hơi chán nản.
“Chú năm, có phải con không tranh được điểm hay không?”
Chu Minh Dũ nói: “Con thật sự làm rất tốt, tranh không đến mười điểm cũng có thể tranh… mẹ con nói con có thể tranh mấy điểm?”
“Nửa điểm.”
Chu Minh Dũ: “Đúng vậy, ước chừng hôm nay con đã tranh đủ nửa điểm, rất tuyệt!”