Chu Minh Dũ biết sắp thành công rồi, "Bên nhà ông nội cũng có cây, còn có nhà ai trữ gỗ mà hiện tại lại chưa vội dùng, chúng ta cứ trước mượn trước, chờ đến khi bọn họ cần dùng thì chúng ta trả lại sau.”
Anh tin tưởng, thân thể thật sự có sức lực to lớn, một tay xách một vật nặng hơn năm mươi cân mà vẫn đi lại nhẹ nhàng như cũ, có sức lực làm việc là có thể kiếm được tiền và lương thực, về sau lấy lương thực đi trả lại thì mấy người đó chỉ có vui hơn.


Hiện tại không cho anh mượn, nửa năm sau bị kéo đi luyện sắt thép, hóa thành tro thì cũng chẳng làm được gì.
Trương Thúy Hoa: "Để mẹ thương lượng với ba con xem sao.”
Chu Minh Dũ nghe bà nói thương lượng là đã biết thành công, có ai mà không biết việc lớn việc nhỏ nhà họ Chu đều là do mẹ anh quyết định, ba anh chỉ cần cắm đầu làm việc là được.


"Mẹ là người sáng suốt nhất, lúc con rảnh rỗi sẽ đến đó dọn dẹp với Sỏa Ni, mảnh đất kia lớn như vậy, đến lúc đó chúng ta kéo xe đất qua thì lại có thêm một mảnh đất rộng để làm vườn rau.”
Anh cũng không quấy rầy Trương Thúy Hoa nữa, để bà có thời gian ngẫm lại, anh đi hành động trước.
Mặc kệ mẹ anh hiện tại có đồng ý hay không, dù sao anh cũng quyết định dựng nhà rồi, nếu không đồng ý vậy thì nỗ lực nghĩ cách khuyên bà đồng ý.


Anh nhất định phải kiếm một nơi bí mật cho Mạc Như càng sớm càng tốt, để bọn họ có nơi thuận tiện làm việc.
…………
Không đợi đến lúc thổi còi bắt đầu làm việc, anh đã dẫn Mạc Như đi đến bãi tràng nhìn một cái.
Nhà họ Chu có bốn đội, một đội có khoảng năm mươi đến bảy mươi và hai trăm đến ba trăm hộ người nhà, mỗi đội đều được tổ chức dựa theo quan hệ huyết thống.


Bởi vì đều là người trong tộc mình cho nên dễ dàng sắp xếp công việc, cũng dễ dàng nói chuyện hơn.
Đội ba cùng Đội bốn hầu hết là người khác họ hàng chiếm đa số, cho nên hiệu suất làm việc rất kém.
Đặc biệt, mỗi đội còn phải phân chia bốn hộ trực thuộc, cán bộ đại đội các thứ để tính điểm công tác và các số định mức, rất dễ phát sinh các loại mâu thuẫn khác nhau, đội sản xuất không có một đội trưởng có uy thì rất khó kiểm soát được.


Bên trái, bên phải và chính giữa phía trước thôn là dãy nhà cùng bãi tràng của ba đội, Đội ba nằm ở cuối thôn phía Đông.
Nhà và bãi tràng của Đội hai nằm ở đầu thôn hướng Tây Nam.
Ông Chu và anh ba Chu Minh Quang đang nén bãi tràng, tất cả đều đi chân trần, Chu Minh Dũ cũng nhanh chóng cởi giày rơm ra, cầm cái cào đi qua hỗ trợ dọn rác.


Muốn nén bãi không phải dễ dàng như vậy, buổi sáng bọn họ tròng lưỡi cày lên người gia súc, trước tiên đem đất xới lên một chút.
Sau khi cày xong còn phải gánh nước về rảy lên mặt bãi, nước không thể rảy quá nhiều nếu không sẽ bị nhão, cũng không thể quá ít sẽ không sử dụng được.


Đất đá gập ghềnh rảy nước lên sẽ bị nứt, nhất định phải không có một cục đá nào lẫn vào, đất phải mềm mịn giống như bột mì mới được.
Sau đó liền bắt đầu nén.
Nén bãi có thể dùng gia súc, nhưng lúc này bãi tràng còn rất mềm, gia súc lại nặng, dẫm lên dễ để lại hố, cho nên tốt nhất vẫn là con người kéo trục lăn bằng đá và máy xay để đi lại dễ dàng hơn, tuy rằng không mệt nhưng lại rất tốn công.


Mạc Như đưa mắt nhìn thoáng qua thấy một đống đá sạn trong góc, cô sẽ nói Chu Minh Dũ mang về để trải trong sân.
Sân chính nhà họ Chu chỉ có một con đường nhỏ, những lúc trời mưa thường bị lầy lội, trải đá sạn lên sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cô tìm một cái sọt để đựng đá, dùng xẻng xúc những viên đá sạn đó vào.
Xúc đá xong, cô cũng không muốn ngồi không, đi xem xét một vòng xung quanh, cô phát hiện từ chỗ bãi tràng của bọn họ đi xuống có một con mương rộng khoảng hai mét, hiện tại không có nước mà là mọc đầy cỏ dại, vô cùng tươi tốt.


Mạc Như tinh mắt phát hiện một đám rau dền gai cao lớn hơn so với những nơi khác, cô vỗ tay một cái, nhanh chóng cầm lưỡi hái đi xuống dưới mương để cắt mấy loại rau dại.


Rau dền gai nơi này lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, rất tươi tốt, rất nhiều cây bị cô trực tiếp cắt ngang, loại cây này có sức sống vô cùng mạnh mẽ, vài ngày sau chúng nó sẽ lại phát triển thành cây lớn.
Lúc này, có một người phụ nữ với mái tóc bóng bẩy, ăn mặc có chút quái dị xách theo một cái sọt đi tới, cô ta thấy Mạc Như đang cắt rau liền đi đến trước mặt, "Sỏa Ni ngốc, đem mấy cây rau mày cắt được đặt vào cái sọt này.” Cô ta lấy lưỡi hái gõ gõ vào cái sọt của mình.


Mạc Như không biết cô ta, bởi vì trước kia Mạc Sỏa Ni hoàn toàn không có cảm giác với những người không phải nhà họ Chu, nhìn thấy cũng không nhớ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play