Chu Minh Dũ nhanh chóng giải thích nghi hoặc cho cô, “Đây là cao lương… Ừm, chính là cháo cao lương, bên trong còn trộn lẫn một ít khoai lang khô… chính là khoai lang sấy.
Bánh ngô hấp kia cũng được làm từ cao lương trộn với bột khoai lang.” Anh đưa bánh ngô hấp cho cô “Tuy rằng không có dầu, nhưng bên trong có trộn một ít cây tể thái, dương xỉ, chấm với nước tương cùng dưa muối ăn cũng không tồi.”


Mạc Như cầm lấy bánh ngô hấp cắn một miếng thật to, tuy rằng vẫn chua chua chát chát còn có chút đắng thật sự ăn không ngon, nhưng cô không hề chê tiếng nào, tự mình tưởng tượng ra bánh ngô hấp cũng vô cùng thơm ngon.
Đến thời điểm đói khát thì cái gì cũng thấy ngon, cho nên cô càng muốn nổ lực cùng với Chu Dũ để sớm ngày được ăn bột mì, rau xào, thịt heo!


Ăn cơm xong Mạc Như muốn rửa chén, Chu Minh Dũ lập tức chạy đến, "Để anh làm.” Lúc này cũng không có xào rau, không có dầu mỡ, chỉ rửa qua nước trong là đã sạch sẽ.
Mạc Như đi vào trong phòng, mở cái rương gỗ trên tủ để tìm quần áo của mình.
Tất cả quần áo của cô đều ở trong một cái bao, có hai bộ đồ lót, hai bộ quần áo riêng lẻ, tất cả đều là những mảnh chắp vá chồng chéo.


Cô cầm đại một cái quần lên, lại phát hiện lưng quần quá nhỏ mặc không vào.
Chu Minh Dũ đi vào nhìn thấy liền đưa ra đề nghị: "Em cứ mặc quần của anh đi, ống quần xắn lên là được.”
Đồ của Chu Minh Dũ ngoại trừ áo bông quần bông ra thì cũng có hai bộ quần áo chắp vá khắp nơi, còn có một cái áo khoác cộc tay.


Hết cách rồi, cô lập tức lấy một cái quần vô cùng rách nát của Chu Minh Dũ mặc vào, xắn ống quần lên khâu vài mũi.
Chỉ là cái áo khoác ngắn cũng không mang được, không cách nào gài được nút, cũng không thể cứ để bụng hở hang như vậy.
Chu Minh Dũ lấy cái áo khoác của mình đưa cho cô —— thật ra áo khoác chính là áo ghi lê có lớp lót, “Đừng thấy trời nóng như vậy, sau khi cởi áo khoác ra thì vẫn còn lạnh đấy, em mang cái này ở bên trong, áo khoác ngắn bên ngoài bị hở cũng không sợ.” Anh giúp Mạc Như mặc vào, thoạt nhìn trông có chút buồn cười, nhưng mà chịu thôi, hết cách rồi.


Anh sờ sờ mặt Mạc Như, "Vợ của anh có vẻ đẹp trời ban, mang áo quần rách nát mà cũng thấy đẹp.”
Tuy rằng chính mình vừa mới xuyên không đến, không thể ăn một miếng liền trở nên mập mạp, nhưng nhìn thấy Mặc Như luôn được nuông chiều từ bé lại ăn mặc quần áo rách tung toé, ngay cả đôi giày cũng không có, anh có chút chua xót, thầm nghĩ nhất định phải nỗ lực phấn đấu.


Có chua xót hơn nữa cũng không thể để lộ ra ngoài, anh liền mở miệng trêu ghẹo: "Thật tiếc hơn hai trăm cây son của em.”
Mạc Như tức giận liếc mắt anh một cái, "Đoán chừng hiện tại chúng nó đến cái xác cũng không còn!” Cô cùng Chu Dũ xảy ra tai nạn xe, mẹ anh khẳng định sẽ giận chó đánh mèo lên cô, đương nhiên là sẽ ra tay từ cây son môi mà cô yêu thích nhất, cho nên chúng nó tuyệt đối khó thoát một kiếp.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến ba mẹ mình, bọn họ nhất định sẽ vô cùng khổ sở, không khỏi có chút khó chịu.


Chu Minh Dũ thấy biểu cảm của cô chùng xuống, lập tức đưa tay để xuống phía dưới chăn, “Xem anh ảo thuật ra cho em này.”
Mạc Như: “Cái gì?” một tiếng lại bị Chu Minh Dũ che hai mắt nhét vào miệng hai hạt đậu, cô vừa nhai một miếng liền vui mừng nói: "Hạt đậu phộng!”


Chu Minh Dũ cười cười, lấy một túi hạt đậu phộng nhỏ đặt vào tay cô, "Mẹ cho em đấy, mẹ dặn em mỗi ngày ăn vài hạt.” Nói xong anh xoa xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Mạc Như, nếu ông trời đã để cho hai chúng ta xuyên không, vậy thì khẳng định sẽ có sắp xếp khác, ba mẹ bọn họ nhất định cũng sẽ tốt thôi.”
Mạc Như gật gật đầu, "Ừ, em cũng tin là như vậy, chúng ta ở chỗ này sống tốt thì bọn họ cũng sẽ cảm nhận được.”


Chu Minh Dũ kéo cô vào trong lòng, ôm chặt.
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Trương Cấu, "Ui da mẹ ơi, đau chết mất, Cậu Năm, Sỏa Ni, hai người có ở đó không?”
Hai người đang ôm nhau ở trong phòng lập tức tách ra, nhìn ra cửa sổ thấy Trương Cấu đang chống cái cuốc đứng ở ngoài sân.
Hai người đi ra ngoài, "Chị dâu ba, bị bị sao vậy?”


Trương Cấu lau mồ hôi, "Đừng có nhắc đến nữa, mệnh của chị thật là khổ mà, xui xẻo bị trật chân rồi.”
Mạc Như nhanh chóng chạy qua đỡ chị ta ngồi xuống gốc cây trước cửa.
Trương Cấu kêu lên ui da ui da, Mạc Như nghe thấy cũng có cảm giác rất đau, liền hỏi Chu Minh Dũ có cần đưa chị dâu ba đi khám hay không.


Cô cũng không biết là bệnh viện hay là trung tâm y tế cho nên cứ thuận miệng nói như vậy.
Trương Cấu lập tức xua tay, "Khám cái gì mà khám, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe rồi.” Đi xem bệnh là phải có tiền, tìm mẹ chồng đòi tiền? Giết nàng đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play