Chương 125: Bị bắt quả tang (2)
Hắn ta vừa ngâm nga trong miệng: "Ngọn đèn lồng bông bìm bịp, đèn ngò gai tỏa ra từ đầu, đèn cà gai leo khắp người, đèn cà tím phát sáng rực, ngọn đèn tỏi đua bờm ngựa, …” vừa đi đến nơi mình để bao tải, hôm nay cất giấu ít nhất cũng phải hơn trăm cân, hắn mừng khấp khởi, muốn lặng lẽ vác bao tải kia đi giấu rồi chia ra mang về từng đợt.
Vừa vác lên hắn đã cảm thấy không đúng, lật đật mở ra xem thì lập tức sửng sốt: Bên trong làm gì còn lúa mì, toàn bộ chỉ là một ít đất và đá.
Có chuyện gì vậy! Là ai đã làm chuyện này?
Lúc này hắn muốn hét rống lên, nhưng lập tức định thần lại, ý thức được bản thân không thể làm ầm lên.
Dù sao cũng không phải là của trấn Vọng Tiên, càng không phải là của trấn Quan Trang nhà họ Tôn.
Hắn cảm thấy mình đã chịu thiệt thòi rất lớn, đành phải cắn răng và nuốt hận, vội vàng đếm số tiền trong túi, được không ít cho nên cảm thấy vẫn còn đáng giá.
Lương thực thì ngày mai lại kiếm nhiều thêm một chút, đến lúc đó mang về cho gia đình mẹ vợ.
Hắn thu dọn đồ đạc, đang định trở về phòng làm việc để tan ca thì có người gọi: “Tiểu Tôn! Sở trưởng về rồi, đang tìm anh đấy.”
Tôn Kiến Thiết vội vàng thay bộ đồ lao động màu xanh trên người ra, rửa sạch cánh tay bị bẩn do giấu lúa mì, sau đó chải đầu, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.
Hắn cảm thấy mình rất nhanh nhẹn dứt khoát, lập tức bay nhanh đến phòng làm việc của Sở trưởng.
Anh ta gõ cửa thăm dò, cười và nói: “Sở trưởng Vương! Anh tìm tôi à.”
Sở trưởng Vương đang đọc thư, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: “Tiểu Tôn! Anh đến đây bao lâu rồi?”
Tôn Kiến Thiết vội vàng bước đến, xoa xoa tay, bộ dạng trông như một cấp dưới trung thực: “Thưa sở trưởng! Cũng không lâu lắm, khoảng một tuần… mười ngày.
Sở trưởng Vương cười khẩy: “Mười ngày à? Mới có tám ngày thôi.
Tôn Kiến Thiết! Cậu cũng giỏi lắm, mới có tám ngày mà đã dám thẳng tay như vậy.
Vương Sơn Lâm tôi ở đây tám năm rồi mà cũng không dám làm như vậy.”
Anh ta đập lá thư tố giác ở trên bàn: "Người dân nộp thuế trưng thu lương thực phải thông qua ải của cậu trước sao? Không cho cậu lợi ích thì không thể nộp được thuế lương thực một cách vẻ vang ư? Tôn Kiến Thiết! Cậu ăn phải gan hùm rồi sao?”
Sở trưởng đã biết rồi!
Tôn Kiến Thiết tuông mồ hôi lạnh như mưa, hai chân bắt đầu run cầm cập, hắn nhờ vào quan hệ của phó sở trưởng mà vào được đây, rất giỏi trong việc đút lót.
Hắn làm nhân viên thu mua, cũng đút lót sẵn cho nhân viên cân đo để chia lợi, vì thế sẽ không bán đứng hắn, vậy thì là ai?
Chẳng lẽ là kế toán? Hay là thủ kho?
Là thủ kho chăng? Anh ta đã tìm thấy bao tải mà mình đã giấu ư?
Không đúng! Thủ kho không thể viết chữ đẹp như thế này.
Tôn Kiến Thiết liếc nhìn bức thư kia, tuy rằng viết bằng bút chì, giấy cũng rất bình thường nhưng chữ rất đẹp, thoạt nhìn đã thấy được là người có chí, đã từng luyện chữ, có lẽ là được biết bởi một ông thư ký già từng được học qua trường tư.
Chẳng lẽ là tên đội trưởng bị mình đánh sao?
Không thể nào.
Bọn họ hoàn toàn không có khả năng gặp được Sở trưởng, người bình thường sao có thể gặp được Sở trưởng, nơi này lại không phải chỗ mà người nào cũng có thể tùy tiện ra vào.
Vương Sơn Lâm cười khẩy một tiếng rồi thoải mái tựa vào lưng ghế khi nhìn thấy bộ dạng chột dạ toát mồ hôi lạnh của hắn: “Tôn Kiến Thiết! Cậu giải thích đi.”
Tôn Kiến Thiết vẫn muốn chống chế, Vương Sơn Lâm cũng không thèm khách sáo với hắn nữa, trực tiếp bật dậy tự mình lục tìm trong túi hắn.
Tôn Kiến Thiết hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, tiền kiếm được mỗi ngày ở trong túi cứ thế mà bị tung ra hết một lượt.
Lớn nhất là một đồng, nhỏ thì một xu hai xu năm xu… Từng tờ tiền nhăn nhúm dính đầy mồ hôi, ướt nhẹp, toát ra một mùi khó chịu.
Vương Sơn Lâm liên tục cười khẩy, đập xuống bàn một cái “Ầm!”.
“Tôn Kiến Thiết! Có người tố cáo cậu khi cân lương thực có hành vi ăn trộm, cho nên chúng tôi sẽ cân lại tất cả lương thực mà hôm nay cậu đã thu.
Nếu số lượng chênh lệch vượt quá năm mươi cân thì cậu hãy chờ bị giải đến Huyện ủy đi.”
“Sở trưởng! Sở trưởng!” Tôn Kiến Thiết bị dọa đến mức ngã quỵ xuống đất: “Tôi nói! Tôi nói!”
Hắn nghĩ đây là điều hiển nhiên, rằng Sở trưởng đã biết hết mọi thứ.
Vì thế hắn nói rõ hết toàn bộ...
Vương Sơn Lâm nhân cơ hội này bảo hắn tự viết thư thú tội, đóng dấu vân tay, ký tên, rồi sau đó thu lại, cười và nói với Kiến Thiết: “Cậu thấy đấy! Tình hình của trấn Song Câu chúng ta rất phức tạp.
Cậu không phù hợp với công việc ở đây của chúng tôi.
Tiểu Vương của chúng tôi trước đây chưa từng làm chuyện hồ đồ như cậu.
Cậu ấy ngay thẳng và có trách nhiệm, đội trưởng sản xuất của các đại đội đều nói cậu ấy giải quyết công bằng, không hề lấy của mọi người một cây kim sợi chỉ nào…”