Chương 114: Cò kè mặc cả (4)


Tuy rằng cấm mua bán phiếu gạo, nhưng đây là giấy chứng nhận tư cách mua bán, không có phiếu thì sẽ không mua được đồ vật, cho nên giấy tư cách này còn quý hơn so với tiền của bản thân.


Một ông nông dân không có phiếu gạo thì không thể vào được thành phố, bởi vì lương khô mang theo cũng chỉ ăn được một bữa, không thể ngày nào cũng ăn lương khô, nếu như đi khám bệnh trong thành phố thì sẽ rất khó khăn.


Mà một người nông dân nếu muốn có phiếu gạo, phải dùng lương thực của mình mang lên sở quản lý lương thực để đổi phiếu gạo, cho nên ai nói phiếu gạo không phải là tiền? Cầm phiếu gạo vào thành phố, ăn cơm cũng phải tiêu tiền, tương đương với việc tiêu hai khoảng tiền khác nhau cho cùng một thứ mà thôi.


Trương Thúy Hoa biết, khẳng định là ông ta có cho nên mới đòi, lúc này đắn đo không cho, quá thời hạn trở thành phế thải thì mấy tấm phiếu kia cũng là đồ bỏ đi.
Lúc này Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng bắt xong nhộng ve trở về, thuận tiện còn đi tìm đội trưởng cùng kế toán.


Trương Căn Phát nhìn thấy hai người bọn họ thì có chút không vui, “Minh Dũ, cậu làm gì vậy?”
Chu Minh Dũ cười nói: "Đây là chuyện lớn, nhà của chúng tôi diệt trừ bốn hại được khen thưởng, đương nhiên phải mời đội trưởng cùng kế toán đến làm chứng, để tránh sau này có chuyện gì đó không hay xảy ra.”


Anh đâu có thật sự đi bắt nhộng ve, đương nhiên là đi tìm người làm chứng, anh muốn làm rõ ràng chuyện này của Trương Căn Phát, để tránh sau này bị bắt lỗi.
Trương Căn Phát nghiến hàm răng đến mức đau nhứt, từ khi nào mà cái tên lỗ mãng này lại nham hiểm đến như vậy!?


Chu Minh Dũ muốn ông ta viết một loại biên lai gì đó để chứng minh, dù sao nếu không có giấy tờ chứng minh thì sau này sẽ rất phiền phức.
Trương Căn Phát làm sao biết viết chữ, đương nhiên vẫn là do kế toán Chu Minh Duyệt viết, mấy người đều ấn dấu vân tay.
Vì thế thỏa thuận này đã được chứng nhận.


Hai người kia thấy ông Chu không có ở nhà, sau khi làm chứng xong cũng không ở lại lâu, lập tức đi đến nhà Chu Thành Nghĩa.
Chu Minh Dũ thì bảo Trương Căn Phát tự về lấy dụng cụ tới đựng ruồi muỗi, Trương Căn Phát đã xách hai cái gàu múc nước lớn đến đây.


Chu Minh Dũ và Mạc Như trốn vào trong phòng để đổ ruồi muỗi cho bọn họ.
Trương Căn Phát thật sự rất tò mò, suy nghĩ có phải bọn họ cất giấu cái gì trong phòng có thể bắt ruồi muỗi chăng? Chẳng lẽ cũng giống như mấy nhà khác nuôi dưỡng ruồi bọ? Nhưng muỗi thì bắt bằng cách nào?


Trong phòng tối om, lại đóng cửa, ông ta không thể nhìn thấy thứ gì, cũng chỉ đành từ bỏ.
Trương Căn Phát liền hỏi Trương Thúy Hoa, “Đại muội tử, Minh Dũ đây là như thế nào trảo ruồi bọ muỗi đâu?”


Bàn tay Trương Thúy Hoa không ngừng xoắn dây thừng, bà liếc mắt nhìn Trương Căn Phát một cái, thấy bộ dạng bực bội của ông ta, bà như muốn đứng lên múa một điệu ương ca.
Rất nhanh, Chu Minh Dũ xách theo hai thùng ruồi muỗi đi ra, giao cho Trương Căn Phát.
Trương Căn Phát vừa thấy, thật tuyệt vời, trông có vẻ như vẫn còn mới như nguyên, tất cả đều không hề bị hư!


Thật là kỳ lạ.
Ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi cách bắt như thế nào, Chu Minh Dũ đành phải nói đại một chuyện không có căn cứ, "Vào buổi tối treo một ngọn đèn, bên dưới đặt một lu nước, mấy con muỗi kia cứ bay vo ve, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”


Bảo Trương Căn Phát làm mấy cuộc họp phê bình thì còn được, làm mấy chuyện sử dụng đầu óc thì ông ta chịu thua, ông ta suy nghĩ, khẳng định là trong nước có bỏ thêm cái gì đó, nếu không vì sao mấy con muỗi kia lại thích chạy đến chỗ này của nhà hắn như vậy, người khác treo đèn trên lu nước cũng bắt không được mấy con.


Bọn họ vừa đi, Trương Thúy Hoa lại cầm mấy tấm phiếu giao hết cho Chu Minh Dũ, nhỏ giọng nói: “Đây là thứ hai đứa kiếm được nhờ diệt trừ bốn hại, để dành sau này đi đặt mua nồi nấu và dụng cụ sinh hoạt, thuận tiện cắt vài thước vải cho vợ của con, ngoài ra còn cắt thêm vải để chuẩn bị sẵn cho đứa nhỏ.”
Chu Minh Dũ thấy trong đó còn có bảy đồng tiền!


Hiện tại bảy đồng tiền đã tương đương với một khoảng lớn, một hộ nông dân quanh năm suốt tháng cũng kiếm không đến mấy đồng tiền.
Nếu trong nhà nuôi heo nuôi gà, cuối năm bán heo, thường xuyên bán trứng gà, như vậy mới nhìn thấy tiền mặt.


Những thời điểm khác chỉ có thể bán lương thực, nhưng lương thực còn không đủ cho mình ăn, làm sao thấy được tiền?
Anh vừa định nói chuyện, Trương Thúy Hoa đưa mắt ra hiệu cho anh, Chu Minh Dũ liền nhìn thấy chị dâu ba Trương Cấu đang từ bên ngoài tiến vào, anh lập tức cầm tiền cùng phiếu nắm ở trong tay, không nói gì nữa.


Tuy rằng là do anh cùng Mạc Như kiếm được, nhưng rõ ràng là mẹ thiên vị anh, nếu như để chị dâu thấy được, ước chừ sẽ gây nhau dẫn đến mâu thuẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play