Chu Thành Chí nói: "Việc này con không cần phải xen vào, có bác ở đây.
Khối đất này vốn dĩ là của gia đình con, cho nên cứ ở đây đi.
Vật liệu thì dễ nói rồi, không cần công điểm cũng có thể nhận.
Bác sẽ lấy rơm lúa mì tốt nhất đều chia cho con, chờ đến mùa thu thu hoạch cao lương, lại lấy thân cây cao lương tốt nhất đều chia cho con, gom thêm của mấy nhà khác lại, như vậy cũng đủ xây một căn nhà ba gian."


Thật ra, trong đội cũng không có trữ nhiều, hơn nữa trữ hàng cũng không tốt bằng hiện tại phân chia, dù sao thì năm nay cũng được mùa, tăng trưởng tốt hơn so với năm trước rất nhiều, càng thích hợp để sử dụng.
Nghe ông nói như vậy Chu Minh Dũ cũng yên tâm, vì vậy anh liền tiếp tục bận rộn, xem ai dám đến quấy rối.
Hai ông đi rồi, Mạc Như liền đi tới.


“Chu Dũ, anh nói xem cái ông tai to mặt lớn kia có phải bị bệnh hay không, không phải ông ta muốn mấy con ruồi muỗi kia sao? Vì sao còn dám cản chúng ta xây nhà?”
Chu Minh Dũ nói: "Về sau không phải ông ta muốn tạo vệ tinh sao, hiện tại lương thực đạt sản lượng cao là hạng mục đạt được công lao lớn nhất, diệt trừ bốn hại đã kết thúc rồi, xốc không dậy nổi bọt sóng.
Qua thêm chút thời gian nữa là đến việc luyện sắt thép, công trạng diệt trừ bốn hại càng không còn được coi trọng nữa.
Cho nên ông ta cũng không thèm để trong lòng.”


Mạc Như gật gật đầu, "Ông ta thật là một tên gian xảo.”
“Tâm tính không tốt, có gian xảo đến mấy thì cuối cùng cũng là tự làm bậy.” Chu Minh Dũ vốn là một người tương đối bình thản, đù sao cũng đã rèn luyện nhiều năm ở đơn vị, sẽ không tùy tiện trở mặt với người khác như vậy.
Nhưng người như Trương Căn Phát thì anh thật sự coi thường, thậm chị còn lười liếc nhìn một cái.
Lúc chạng vạng, hai người ngừng việc trong tay lại, cùng nhau trở về nấu cơm.
Cô lấy từ trong không gian ra khoảng một thau nhỏ hạt lúa mì nướng, rửa sạch một chút, lại bảo Chu Minh Dũ dùng chày cán bột cán nát, cô làm một nồi cơm lúa mì hấp, lại nấu thêm một nồi canh, làm mấy chén dưa muối.


Hiện tại cô ngồi không thuận tiện nữa, đều là nhờ Nê Đản Nhi hỗ trợ nhóm lửa, Cúc Hoa thì trông mấy đứa nhỏ.
Bởi vì mỗi ngày cô đều chia sẻ châu chấu cùng nhộng ve với bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ đều vô cùng thích cô, cũng nghe lời cô nói.
Hai người đang bận rộn, Trương Thúy Hoa từ bên ngoài nhanh chóng bay vọt vào nhà, nói với Chu Minh Dũ: “Hồng Lí Tử, mau đi lấy bao tải, giỏ, trong đội chuẩn bị phân chia lúa mì.”


Chu Minh Dũ kinh ngạc, nói: “Còn chưa trưng thu lương thực mà, vì sao lúc này đã phân chia lúa mì rồi?” Trước kia đều là sau khi phơi khô chờ trưng thu lương thực xong rồi mới phân chia.
Trương Thúy Hoa làm vẻ mặt đương nhiên, "Giữ lại đủ cho nhà nước cùng tập thể, dư lại đều phân hết cho đội viên, chậm chân một chút có khi không phân được nữa.”


Chu Minh Dũ lập tức hiểu rõ, lúa mì của Đội ba Đội bốn không phải bị thiêu thì cũng chính là bị mưa dầm hư hỏng hết, năm nay chẳng những không được phân chia lương thực, trưng thu lương thực càng không có, chờ phía trên phục hồi lại tinh thần e là sẽ hỏi trách nhiệm.


Đến lúc đó khó tránh khỏi việc tên khốn nạn Trương Căn Phát kia bắt Đội một Đội hai phải chia đều, nếu là như vậy thì tất cả lương thực đều phải giao ra, dân chúng cũng không được chia lấy một hạt.
Nhiệm vụ trưng thu thuế lương thực của lúa mì không hề nhẹ, đây là lương thực tinh bột, giống như gạo, là thức ăn chủ yếu của người thành phố.


Việc này đương nhiên là kết quả thương lượng của Chu Thành Chí và ông Chu.
Chu lão hán: "E rằng lương thực của Đội ba và Đội bốn hoàn toàn mất sạch rồi.”
Chu Thành Chí nói, "Vậy thì thức ăn, trưng thu lương thực phải làm sao bây giờ?” Đội ba Đội bốn trồng rất nhiều lúa mì, cộng lại có gần năm trăm mẫu, bị thiêu gần hai trăm mẫu, hiện tại bị mưa làm hư đến gần hai trăm mẫu, thu hồi được tính toán đâu ra đấy cũng cỡ hơn một trăm mẫu.


Đương nhiên, dưới ruộng bị mưa ập xuống vẫn hoàn toàn xong đời, nhanh chóng thu hoạch cũng có thể thu hồi gần một nửa, chỉ nói một cách đơn thuần là người của hai đội kia có chịu làm hay không thôi.
Ông Chu gõ gõ tẩu thuốc của mình, “Chúng ta thu hoạch được nhiều hơn mọi năm khoảng ba đến năm đấu.”


Chu Thành Chí nhíu chặt mày, mưa lớn như vậy, nói không chừng vẫn còn tiếp tục mưa, nhiều lương thực thế này, nếu phơi không khô có khi hạt thóc sẽ bị thối…
Thật không an toàn.
Chu Thành Chí cắn răng một cái, “Phân chia lương thực!”


Đội sản xuất ngoại trừ mùa đông ra, xuân hạ thu gần như là bận rộn việc đồng áng không có thời gian nghỉ, không phải ra ruộng thì phải ủ phân làm những việc khác, cho nên phân chia lương thực đa số đều là chạng vạng sau khi tan tầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play