Chu Thành Chí nói: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bà đừng có nói bậy.”
Chu Minh Dũ đương nhiên cũng muốn đi đến nhà chú tư Chu Thành Lễ để chặt, nhà ông ấy cũng có vài cây, trong đó có ba cây bạch dương đã trưởng thành, ngoài ra còn có một cây hòe.
Anh tính sẽ chặt hai cây, vừa không làm cho chú Tư không vui, sau này cũng có thể giúp cho nhà anh ít bị tổn thất hơn một chút.
Anh bảo Chu Minh Quốc giúp anh xử lý cây của nhà đội trưởng, anh cùng anh ba đi đến nhà chú Tư để chặt, kết quả thím tư Triệu Liên Anh ngăn anh lại.
Triệu Liên Anh làm vẻ mặt khó xử, “Hồng Lí Tử, nếu như con dựng nhà thì thím đập nồi bán sắt cũng sẽ đến giúp đỡ con, nhưng mà con thấy đấy, anh trai Minh Thăng và em trai Minh Đông của con cũng đã đến tuổi kết hôn… Không phải thím với chú không giúp…”
Chu Minh Dũ hiểu rõ tâm tư của bà ta, dú sao thì nhà chú Tư vẫn còn hai đứa con trai chưa có kết hôn, anh cười nói: "Thím nói đi đâu vậy, tất nhiên là con hiểu.
Nhưng mà dù sao anh Minh Thăng cũng đến tuổi kết hôn rồi, không phải xây nhà thì cũng là đóng vật dụng trong nhà.
Chi bằng để con giúp thím chặt cây trước, thím bảo với chú đóng vật dụng sớm một chút.”
Triệu Liên Anh lại nghĩ sai ý, cho rằng Chu Minh Dũ sống chết cũng phải chặt thì có chút không vui.
Chu Minh Quang thấy thế liền nói: "Út Năm, chờ khi nào thím muốn chặt cây thì chúng ta lại đến hỗ trợ, hiện tại thì thôi đi.”
Chu Minh Dũ cười cười, nói với Triệu Liên Anh: "Thím nhớ chặt cây đóng vật dụng trong nhà sớm một chút nhé.” Tuy rằng anh có lòng tốt, nhưng cũng không thể miễn cưỡng ai, càng sẽ không để lộ bất cứ cái gì.
Triệu Liên Anh sợ bọn họ càn quấy một hai buộc mình phải chặt cây, nhanh chóng xua xua tay, “Đã biết rồi, sau này muốn chặt cây sẽ kêu mấy đứa hỗ trợ.”
Rời khỏi nhà Chu Thành Lễ, Chu Minh Quang nói: "Theo anh thấy, đến nhà chú Tư thì chi bằng đến nhà chú Ba còn hơn.”
Chu Minh Dũ nói: “Em có chút sợ chú Ba, hắn cả ông ấy cứ hằm hằm cái mặt.”
Chu Minh Quang cười nói: "Thật ra ông ấy có chút xích mích với gia đình chúng ta, nhưng cũng không liên quan gì đến bọn mình, không cần phải sợ ông ấy.”
Hai anh em lập tức quay trở lại, mấy anh em cùng nhau kéo cây dài tới chỗ mảnh đất dựng nhà nơi đó, Chu Minh Quang và Chu Minh Quốc còn phải tranh công làm việc, bảo Chu Minh Dũ tự bận việc của mình, bọn họ đi trước.
…
Thời điểm bọn họ chặt cây, Mạc Như liền đi ra ngoài hái lá non của rau dền gai, cô tranh thủ đi đến ruộng lúa mì nhìn một chút.
Cô cũng không nghĩ tới mấy người của Đội ba Đội bốn vậy mà lại thật sự từ bỏ mấy cây lúa mì kia, mặc kệ chúng nó thối rữa trên mặt đất.
Mấy người đó không hề tỏ ra thương tiếc một chút nào, ngược lại con coi như không liên quan đến mình.
Ở đất phân phối bị nhổ một mầm cây đều làm ầm cả lên, vậy mà mấy trăm mẫu lúa mì của tập thể bị thiêu cháy, thối rữa, bọn họ lại có thể thờ ơ.
Cô muốn đi xem xem mình có thể cứu được một ít lương thực trở về hay không, thu hồi nhiều một chút thì sẽ có nhiều thêm một phần hy vọng.
Hạt lúa rơi trên mặt ruộng không đáng sợ, cô đều có thể thu vào được, nhưng nó lại dính liền với thân cây thì cô lại bất lực.
Tới nơi, cô phát hiện tất cả lúa mì đều đổ rạp trên mặt ruộng, sau khi bị mưa rền gió dữ tàn sát bừa bãi, tai lúa nặng trĩu đã nằm lún dưới bùn.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cô dùng lưỡi hái lay lay một chút, phát hiện hạt lúa mì trên mặt ruộng cũng không phải rất nhiều, cảm thấy có chút không thích hợp, lại nhìn kỹ một lần nữa, trời?
Rất nhiều cây lúa mì không có tai lúa, dường như đã bị người ta dùng lưỡi hái cắt đi.
Xem ra cũng có người giống cô, tới đây đào góc tường của đội, mặc kệ là ai cắt, có thể thu hồi được lương thực vẫn còn tốt hơn là để chúng nó thối rữa trên mặt đất.
Đương nhiên cô cũng sẽ không để lộ ra.
Bởi vì thân lúa không cắt cho nên bị mưa gió tạt đến mức ngã trái ngã phải nằm chồng lên nhau, bụng cô lớn di chuyển khó khăn, lội xuống ruộng cũng không thích hợp cho lắm, vì suy nghĩ cho sự an toàn, cô cũng chỉ có thể từ bỏ ý định đi thu hoạch thêm nhiều hạt lúa một chút.
Nàng về đến nhà, mấy người Chu Minh Dũ đã chặt xong cây, thân cây được kéo tới mảnh đất phía sau để hong gió, Chu Minh Dũ đang tỉa lại nhánh cây, đôi qua một bên giữ lại để nhóm lửa.
Thiên nóng nên anh vẫn luôn ở trần để làm việc, mồ hôi trong suốt giống như tạo cho anh một lớp dầu bóng mỏng, làm cho thân hình khỏe mạnh của anh trở nên đẹp đẽ tràn đầy sức sống.
Mạc Như đứng ở nơi đó đỡ khúc gỗ nhìn lén anh, cô thích dáng vẻ chuyên tâm làm việc của Chu Dũ, mặc kệ là làm thiết kế hay là làm việc đồng áng, cho dù là lúc anh chơi trò chơi cũng có vẻ mặt chăm chú và ánh mắt sáng ngời linh động.