Đêm dài, Lăng Việt Sơn không cô đơn nhưng đúng là ghê thật, thì ra con thỏ nóng nảy lên cũng sẽ cắn người, còn cắn rất mạnh. Hắn vô cùng buồn bực, nhìn Thủy Nhược Vân ngọt ngào ngủ trong lòng mình, hắn hận không thể bóp chết nàng thành từng mảnh, từng chút từng chút nuốt nàng vào bụng. Nàng thì vui rồi, phạt ngay chỗ đau của hắn, đến ngủ nàng vẫn còn mỉm cười. Ban đầu, nàng quay lưng về phía hắn, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, nàng sẽ lăn, lăn rồi lăn và tự động tìm vào vòng tay thoải mái, quen thuộc đó để nép vào.

Thấy nàng vô thức dán vào người mình, trong lòng Lăng Việt Sơn ác độc nghĩ: Hừ, nếu như nàng tàn nhẫn như vậy, ta sẽ không ôm nàng, để nàng ngủ không ngon. Nhưng đầu óc nghĩ một đằng, còn hành động của cơ thể lại làm một nẻo. Trong khi nghĩ như vậy, hắn cẩn thận và nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng theo động tác của nàng, để nàng thoải mái rúc vào người hắn.

Lúc này nàng đang ngủ, ngoan ngoãn nghe lời, tiếng thở nhẹ của nàng lại làm lòng hắn nhộn nhạo, hắn hôn nhẹ lên tóc nàng, nghĩ đến sự tra tấn đáng sợ của nàng, trong lòng oán hận: nghĩ ta không thể làm gì nàng à, hừ, để tiểu gia ghi nợ chuyện này, sẽ khi tính sổ xong hết với nàng thì sẽ thu về gấp bội.

Thủy Nhược Vân không biết Lăng Việt Sơn trải qua một đêm thế nào, ngày hôm sau nàng thoải mái thức giấc, liền thấy Lăng Việt Sơn sáng sớm đã nấu cháo thịt, hấp hai quả trứng, xào hai chảo rau dại làm bữa sáng cho nàng. Trước đây, muốn nàng là một hiền thê đảm đang biết nấu ăn, hôm nay Lăng việt Sơn tự tay nấu nướng, thấy nàng nhéo mắt hài lòng với bữa ăn, thì cười hỏi: “Nhược Nhược, tối qua ngủ ngon không?”

“Ừ.”

Nàng lại nuốt một ngụm cháo rồi gật đầu.

“Cháo này ngon không?”

Nàng nhìn hắn, đôi mắt cong như mặt trăng lưỡi liềm, hào phóng gật đầu.

Ha ha, Lăng Việt Sơn kích động, xem ra sau đêm qua tâm tình thật sự rất tốt, hắn nhích lại gần nhẹ giọng nói: “Vậy phạt ta mỗi ngày nấu bữa sáng cho nàng, cả bữa trưa và bữa tối luôn, được không? Trong hình phạt buổi tối ngày hôm qua, đừng lặp lại nữa, chúng ta đổi cách khác đi.”

“Không muốn!”

Nàng buông muỗng đi, cong môi: “Ta tự nấu cơm cũng được, chàng không nấu cũng không sao, dù sao trước kia ta cũng từng làm rồi.”

“Vậy tối nay ta đưa nàng đi ngắm trăng nhé?”

Trời lạnh, mặc dù nàng đã xin hắn mấy lần, nhưng đã lâu hắn không dẫn nàng đi ngắm trăng.

Nàng do dự một chút, có chút động lòng, nghĩ kỹ lại thì kiên quyết: “Không cần, là do chàng nói mà, trời lạnh rồi, sau này trời ấm hơn rồi đi.”

Mỗi lần đều để hắn chiếm lời, nàng rất nghe lời, lần này phải hòa lại mới được.

Sắc mặt Lăng Việt Sơn đau khổ, hắn thấy làn này bảo bối nhất định phải cùng hắn đấu đến cùng, lại dám ra tay tàn nhẫn như vậy, hắn nhất định phải nghĩ cách khác.

Thủy Nhược Vân giả vờ như không nhìn thấy sự đáng thương của hắn, tiếp tục ăn cháo. Lúc này, Mai Mãn cầm một cái rổ đựng rau chạy tới: “Sư nương, sư nương, ta xuống thôn dưới núi, mang rất nhiều đồ ăn về, người xem đi, còn có trứng gà, có một con gà nữa.”

Mai Mãn khoe thành quả từ sáng sớm của mình, vẻ mặt rất vui vẻ

Kể từ khi bắt được Tây Nha Thác, Mai Mãn đã có thể đi khắp nơi. Hôm qua, thấy tiểu sư nương không vui, hắn liền suy nghĩ xem có cách nào giúp nàng vui hơn không, nếu không nàng nhất định sẽ rất giận hắn, lúc đó sư phụ cũng không để hắn yên. Vậy nên sáng sớm hắn đã xuống thôn mua đồ, hắn biết, mỗi ngày, sư phụ đều đưa sư nương xuống thôn mua dưa rau,…đi lên đi xuống cũng mệt, hắn đã xung phong đi làm chuyện tốn sức này, hắn đúng là đệ tử chu đáo.

Thật không ngờ, khi Lăng Việt Sơn nhìn thấy hắn đã mua tất cả các thứ về, đã nhảy dựng lên: “Ai mượn ngươi đi mua chứ? Rõ ràng, đều là là ta cùng Nhược Nhược Nhược đi mua, ngươi thì biết gì chứ?”

Đúng ra mỗi ngày hắn đều nắm tay nàng lên xuống núi, trên đường đi, vừa mua đồ ăn, vừa tâm sự, còn cùng nhau ngắm phong cảnh, là một chuyện rất thư thái. Hơn nữa Nhược Nhược đang không vui, hắn muốn cùng nàng xuống núi, hai người vừa đi vừa nói chuyện, có lẽ nàng sẽ vui vẻ, quên đi mà không phạt hắn nữa, cho dù nàng không quên nhưng vui vẻ phạt nhẹ hắn thôi cũng được.

Kết quả kế hoạch này chưa thực hiện đã bị Mai Mãn phá hoại, Lăng Việt Sơn tức giận nhìn chằm chằm tên ngốc cao to này. Mai Mãn hoang mang, lần này chu đáo nhằm chỗ rồi sao? Hắn gãi đầu, khó hiểu nhìn Lăng Việt Sơn, rồi nhìn giỏ rau khôn được xem trọng, hắn rất muốn nói: “Sư phụ, ta đã mua đồ ăn hết rồi, không thiếu gì cả, ba ngày nữa cũng không cần xuống núi đâu.”

Thấy mình làm nhiều việc vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Việt Sơn nên quyết định không nói vẫn tốt hơn.

Quả nhiên, Lăng Việt Sơn lật đổ rổ rau, sắc mặt rất tệ, hắn ngồi xổm suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhảy dựng lên nói với Thủy Nhược Vân: “Nhược Nhược, trên núi này không có khoai lang, hôm nay ta nói sẽ làm khoai lang nướng cho nàng đó, chúng ta lại xuống núi đi.”

Khoai lang nướng? Mai Mãn nghe thấy thì mắt sáng lên, khoai lang nướng rất thơm nha, ăn rất ngon. Thủy Nhược Vân cười ngọt ngào nói: “Lăng thiếu hiệp không cần xuống núi, hôm qua náo loạn như vậy, sợ là người trong thôn đều biết Lăng thiếu hiệp bị trọng thường, không rời giường nổi. Hôm nay mà chàng xuống núi mua khoai lang, không phải sẽ dọa chế mấy thôn dân đó sao? Việc này đã dọa ta một trận, đừng đi dọa người khác nữa.”

Giọng nói nàng dịu dàng, nhưng lại khiến Lăng Việt Sơn ớn lạnh. Nữ nhân này thù dai thật.

Đến trưa, Lăng Việt Sơn ăn không ít “hành”. Thủy Nhược Vân cũng không quan tâm đến hắn, bình thường thì cười nói vui vẻ, thậm chí còn chủ động làm cơm trưa, nhưng khi hắn đến gần, ví dụ như muốn hôn nàng chút thì lại không được. Trước kia, quay đầu nhìn hắn thì luôn cười, rồi ôm một cái, bây giờ vẫn cười nhưng ôm thì không được. Mới nửa ngày, Lăng Việt Sơn buồn bực muốn chết. Ăn cơm trưa xong, hắn muốn ngủ trưa với nàng, còn tiện thể thân mật một chút, đáng tiếc hôm nay Lăng Việt Sơn tuyên bố không ngủ trưa, mà đi may vá.

Được rồi, nàng chọn hoạt động mà hắn không thể tham gia được, hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng. Thủy Nhược Vân làm một đôi hài, nàng đã học được cách làm từ dì Thẩm trước đây, nhưng nàng nói là làm cho Thủy Trọng Sở, khiến Lăng Việt Sơn không vui. Hắn ở bên cạnh nhìn, trong lòng chua xót, lần đầu tiên nàng làm hài lại không phải làm cho hắn, thật đáng ghét, bây giờ là thời điểm khó khắn, không thể kháng nghị, hắn đến rắm cũng không dám đánh.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng ra ngoài, kéo Mai Mãn vào khu rừng phía sau ngôi nhà gỗ để dựng một chiếc xích đu lớn. Trong ngôi nhà mới đang được xây ở Tô Châu, cũng định xây một chiếc xích đu lớn, hắn đã lên kế hoạch phải dựng một chiếc xích đu lớn để Nhược Nhược giải sầu. Nhưng ở trên núi, hắn dự định hết mùa xuân sẽ rời đi, đi những nói khác, mà không khí đang lạnh hơn, hắn không muốn làm vậy, do sợ Nhược Nhược bị cảm lạnh, nhưng bây giờ dỗ thê tử vui vẻ là quan trọng nhất.

Mai Mãn ở bên cạnh giúp Lăng Việt Sơn một tay, đưa ra chủ ý: “Sư phụ, nếu người thực sư bị thương, tiểu sư nương sẽ đau lòng mà tha thứ cho ngươi đó.”

“Ngươi thật là biết suy nghĩ, ta bị thương đã làm nàng tức giận vậy rồi, bây giờ còn chưa nguôi, ta còn bị thương nữa, ngươi muốn ta chết hay sao.”

Lăng Việt Sơn mắng hắn.

“Sư phụ, người giả vợ bị thương mới làm sư nương tức giận, nếu người bị thương thật thì không sao đâu.”

Mai Mãn cảm thấy cách của mình rất khả thi.

“Mai Mãn, ngươi không thể ở cùng với Niên Tâm Phù nên không muốn ta với Nhược Nhược hòa thuận, để ta thê thảm ở cùng ngươi, đúng không?”

Mai Mãn điên cuồng lắc đầu: “Không phải, không phải!”

“Vậy thì đừng có suy nghĩ nhảm nhí nữa!”

Lăng Việt Sơn vừa đục lỗ trên tấm ván lớn, vừa mắng tên ngốc: “Ta lại bị thương à? Sao lại bị thương? Cho dù thật sự bị thương, thì không cần đoán cũng biết ta cố tình làm mình bị thương, vậy không đơn giản là giận nữa đâu. Ta cho ngươi biết, nếu ta và Nhược Nhược có vấn đề gì, thì sao ta sẽ không sống yên ổn nữa.”

Hắn thổi vụn gỗ, nhìn Mai Mãn, vỗ vai hắn nói: “Nhưng cũng không trách được sao ngươi lại nghĩ ra ý này, ngươi là đồ ngốc, nếu có ý hay thì đã sớm đưa Niên Tâm Phù về nhà rồi.”

Nghe vậy, Mai Mãn không phục: “Sư phụ, ta không ngốc, ta vẫn còn cách.”

Lăng Việt Sơn buồn cười: “Ngươi vẫn còn cách sao, cách nào?”

“Lúc đó, Niên cô nương muốn đưa Lương cô nương đi cùng, nhưng ta đã ngăn lại, ta nói với nàng, nàng phải về sư môn lo hậu sự, dẫn theo Lương cô nương thì không tiện, không bằng để Lương cô nương đi theo bọn ta, bọn ta sẽ chăm sóc nàng. Sau khi chờ Niên cô nương lo chuyện của mình xong rồi thì lại đi tìm nàng. Cho nên bây giờ Niên cô nương đang ở trong tay chúng ta, nếu Niên cô nương không đến tìm ra thì trong tay ta vẫn còn một con tin.”

Mai Mãn đang nói thì càng đắc ý, thấy mưu kế của mình rất đáng khen.

Lăng Việt Sơn cười to: “Được đó, ngươi tiến bộ rồi. Bây giờ, Lương Huyền Ca đang ở đâu?”

Mai Mãn gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Sở ca muốn về Tô Châu trước, ta lại phải đuổi theo Niên cô nương, nên nhờ Sở ca đưa Lương cô nương về Tô Châu trước. Chờ ta về, sẽ không cần quấy rầy hắn nữa.”

Hắn vì sự ích kỷ của mình mà bắt Thủy Trọng Sở lo cho một đại cô nương như vậy, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.

Lăng Việt Sơn lại nghĩ, Thủy Trọng Sở thật may, còn có lý do chính đáng như vậy, cuối cùng không biết ai đang giúp ai, còn tên ngốc Mai Mãn này lại đang thấy mình đang mắc nợ hắn.

Không được, hắn càng nghĩ càng không phục, Mai Mãn có cách khác, Thủy Trọng Sở cũng có tiến triển, sao hắn lại như ở thế hạ phong vậy. Không được, không được, hắn nhất định phải thay đổi cục diện.

Đêm nay, ông trời cũng giúp Lăng Việt Sơn, trăng tròn vành vạnh, sao sáng lấp lánh, không có gió lạnh. Núi hoang cằn cỗi, cô nam quả nữa, đúng là thời điểm tốt để hẹn hò. Và quan trọng nhất là chiếc xích đu, đúng như dự đoán của Lăng Việt Sơn, Thủy Nhược Vân vô cùng vui vẻ.

Hắn bọc nàng trong một chiếc bánh bao nhỏ, mặc quần áo bông dày, quấn trong một chiếc áo choàng dày có mũ trùm đầu, rồi để nàng ngồi trên đó. Hắn ở phía đẩy nàng, nghe thấy tiếng cười vui vẻ như chuông bạc của nàng, hắn cũng không nhịn được cười.

“Cao hơn một chút, Việt Sơn ca ca, đẩy cao một chút…”

Nàng càng chơi càng vui vẻ, càng thêm can đảm, nàng rất ngồi xích đu như vậy, bay lên trời cao, chạm đến mặt trăng.

“Không được buông tay, nàng nắm chặt vào.”

Hắn nhắc đi nhắc lại, “Chơi một thôi, sẽ lạnh đó.”

“Được, được.”

Nàng hết lòng đồng ý, nhưng lại giục hắn đẩy cao hơn một chút, chơi một hồi cũng không có ý dừng lại.

Lăng Việt Sơn đẩy nàng lên, nghe thấy nàng cười vui vẻ, cuối cùng khi nàng ấy bay đến điểm cao nhất, thì nhón chân bay lên, ôm lấy nàng từ xích đu, lao về phía ngọn cây.

Thủy Nhược Vân phấn khích kêu to, cảm giác như một con chim xuyên qua khu rừng, đáp xuống ngọn cây. Lăng Việt Sơn bọc kỹ nàng lại, chóp mũi cọ sát mũi nàng, nhìn thấy nàng cười, mắt sáng ngời, khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được lại hôn nàng.

“Ta không tốt bằng cái xích đu đó sao? Ta có thể bay cao hơn nó, ấm áp hơn nó, nàng ngồi trong lòng ta cũng thoải mái hơn ngồi trên nó.”

Giọng điệu của hắn có chút chua xót.

Thủy Nhược Vân cười to: “Đúng, đúng, chàng tốt hơn xích đu, Việt Sơn ca ca là tốt nhất.”

Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, quấn lấy chiếc lưỡi nàng, cả ngày rồi, bây giờ hắn mới có thể thân mật với nàng. Nàng bị hắn ôm chặt, thở không nổi, hắn cứ nghiền môi nàng, đầu lưỡi quấy lấy miệng nàng, mút đến mức đầu lưỡi nàng tê dại, nàng ôm lấy cổ hắn, cũng ôm chặt lấy hắn.

Một lúc lâu sau, hắn mới thả nàng ra, còn lưu luyến, mổ nhẹ lên môi nàng. Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn liền nhân cơ hội này dỗ dành nàng: ” Nhược Nhược, ta tốt như vậy thì nàng đừng phạt ta nữa, được không? Ta phạt cách khác, ta đảm bảo sẽ nghe theo.”

Nàng vùi đầu vào lòng hắn, một lúc lâu sau mới đáp: “Không được.”

“Nhược Nhược.”

Hắn kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ra, mắt đối mắt: “Nàng nói xem, ta có yêu nàng không?”

Hắn yêu nàng như vậy, đương nhiên nàng biết, nên nàng gật đầu.

“Vậy nàng nói xem, ta có phải là tướng công của nàng không?”

Tất nhiên là đúng, nên nàng lại gật đầu.

“Vậy nàng nói xem, ta vừa yêu nàng, vừa là tướng công tốt, vì sao nàng lại nhẫn tâm phạt ta? Dù gì cũng đã phạt rồi, vậy thì đừng phạt nữa, được không?”

Nàng bị cuốn vào, cảm thấy lời hắn nói cũng đúng nên suýt chút nữa gật đầu, nhưng sau đó lại nghĩ thấy không đúng, nhưng nàng lại không thấy có gì sau, nên sau khi suy nghĩ chút chỉ nói hai chữ: “Không được.”

“Tại sao không được? Ta thương nàng như vậy sao nàng lại nhẫn tâm như vậy.”

Hắn vuốt lưng nàng, thổi nhẹ vào tai nàng, sau đó dịu dàng tấn công.

Đương nhiên nàng không giải thích được vì sao, nàng ăn nói vụng về, chỉ là nàng không cam tâm, nàng quá dễ dỗ, rất nghe lời, nên lần nào cũng là hắn thắng. Nàng không muốn, rõ ràng mình chịu ủy khuất, cho dù thế nào nàng cũng mặc kệ, lần này nàng muốn tùy hứng, nàng muốn thắng một lần.

Lăng Việt Sơn hôn lên má nàng, tiếp tục cầu xin: “Ta đối xử với nàng tốt như vậy, lần đầu tiên nàng may hài, sao lại không phải cho tướng công của mình chứ? Lại là làm cho ca ca nàng, ta cũng đau lòng mà. Lần này coi như trao đổi được không, ta không cướp đôi hài của ca ca nàng, nàng cũng đừng phạt ta.”

“Không được.”

“Vậy đổi hình phạt đi, được không? Ta ôm nàng chạy năm mươi vòng khắp núi.”

“Không được.”

Nàng vùi đầu vào cánh tay hắn, cảm thấy không đỡ được.

“Vậy thì…”

Còn chưa nói hết đã bị cắt ngang. Nàng vùi mặt vào lòng hắn, hai tay ôm eo hắn: “Không muốn, không muốn, chàng để mặc ta đi, để ta oai phong vài ngày thôi. Rõ ràng từ đầu đã nói đều nghe ta hết, kết quả giờ chàng lại giở trò.”

Hắn bị nàng làm cho đầu hàng: “Được, được, được, để mặc nàng, nàng oai nhất, đều nghe nàng hết. Không giở trò nữa, ta không giờ trò nữa, không tính toán nữa.”

Nhất định kiếp trước hắn đã nợ nàng, nhất định là vậy.

Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hôn thật mạnh, không biết ngày mai còn có thể hôn được hay không, bây giờ phải hôn bù. Hắn ngẫm lại thấy không cam lòng, phải lấy lại chút quyền lợi trước: “Vừa rồi nàng cũng nói, phạt vài ngày nữa, hai ngày nữa là được rồi, hai ngày đã là vài ngày rồi.”

Hai ngày, tính luôn ngày hôm qua, còn có hôm nay, thì ngày mai đã hết lệnh cấm rồi.

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, lần này đã nghĩ cẩn thận, đúng là tên lưu manh, muốn ăn gian với nàng. “Không được, phải phạt đến khi ta không muốn nữa mới tính, chàng không được ép buộc ta.”

Hẵn ảo não, chiêu này cũng không được. Hắn cắn môi nàng, tuyên bố cuối cùng: “Vậy thì có thể phạt, nhưng không thể không để ta ôm, nếu không ta sẽ tức giận.”

Nàng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu, trong lòng Lăng Việt Sơn thầm nghĩ, dù sao hai ngày nữa, Tây Nha Lãng Thanh và Tông Tú Bình sẽ đến, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ cách khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play