Thủy Trọng Sở nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nữ nhân, lại nhìn xung quanh, phát hiện đây không phải là nhà trọ mình ở, trong đầu hắn quay cuồng, tự hỏi làm sao mình đến được đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không có ký ức. Nữ nhân cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, Thủy Trọng Sở suy nghĩ một chút, vén chăn ra nhìn bên dưới của hắn, thở dài, may là vẫn còn mặc quần, hắn cử động tay chân, cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Nhìn thấy hành động của hắn, nữ nhân bắt đầu khóc lên, quấn chăn chặt hơn, rồi kêu lớn tiếng, đồ cưỡng gian. Thủy Trọng Sở nhìn nàng, đột nhiên bình tĩnh lại.

Hắn xuống giường, đứng dậy, lần lượt mặc quần áo vào, thậm chí không thèm nhìn nữ nhân. Nữ nhân nhìn hắn chằm chằm, có chút khó hiểu trước sự thay đổi thái độ của hắn, bỗng nhiên sốt ruột: “Ngươi không muốn chịu trách nhiệm sao?”

Thủy Trọng Sở không nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Chịu trách nhiệm gì?”

“Ngươi ngươi…”

Nàng lắp bắp: “Ta… Ngươi làm vậy với ta rồi đương nhiên phải chịu trách nhiệm.”

Nghe được trong giọng nói hốt hoảng của nàng thật, Thủy Trọng Sở đột nhiên muốn cười, quay đầu cẩn thận nhìn nàng, nàng trắng nõn, thanh tú và tao nhã, quần áo xộc xệch, tóc rối bù, vụng về quấn một chiếc chăn lớn nhưng cũng không cảm thấy quá thảm hại. Thủy Trọng Sở giễu cợt: “Ta đã làm gì ngươi?”

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, nữ nhân càng tức giận, nàng quỳ xuống ngồi dậy, cố gắng tăng thêm khí thế, nhưng chiếc chăn lớn vẫn quấn chặt lấy nàng: “Đã như vậy, ngươi phải có trách nhiệm. Ngươi đùng mong có thể chối bỏ, ngươi là đồ cưỡng gian, ngươi đã làm rồi thì phải có trách nhiệm với ta.”

Thủy Trọng Sở đã sửa soạn xong, đi đến gương đồng để soi và chải tóc. Nữ nhân thấy Thủy Trọng Sở chuẩn bị rời đi, nàng nhìn xung quanh, kéo rèm giường xuống, nhanh chóng mặc quần áo vào. Khóe miệng Thủy Trọng Sở hơi giật, hắn không phải là tiểu nam hài chưa hiểu chuyện, có làm gì hay không sao hắn có thể không biết. Đêm qua hắn say như vậy, coi như thật sự có làm gì thì sao có thể tự mình mặc đồ lại? Nữ nhân kia trông có vẻ hoảng loạn, nhưng trên thực tế nàng đã để lộ khá nhiều chuyện.

Một lúc sau, công tử nhà họ Thủy nhanh chóng quay lại dáng vẻ phong độ, bây giờ hắn có chút tò mò nữ nhân này muốn làm gì, quả nhiên hắn vừa đi ra ngoài, nữ nhân kia đã vội vàng từ trên giường lao đến, nắm chặt lấy tay áo hắn, lần này không phải là vẻ mặt hốt hoảng giả rồi. Nàng liên tục nói: “Ngươi không thể đi, ngươi không được bỏ mặc ta, ngươi phải chịu trách nhiệm, ngươi có lỗi với ta, phải chịu trách nhiệm. Không được đi.”

Thủy Trọng Sở nhìn nàng chằm chằm một lúc, khiến nàng cảm thấy cột dạ, sau đó chậm rãi hỏi: “Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào? Muốn tiền? Hay lát nữa sẽ có mấy tên côn đồ nói ta làm nhục khuê nữ hay thê tử nhà hắn, coi ta như người tiêu tiền như rác nuôi cả nhà các ngươi?”

“Không, không đúng, ta là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể biết mấy tên côn đồ. Ta không gạt ngươi, người thật sự đã làm chuyện có lỗi với ta, chúng ta, chúng ta đã ngủ chung giường rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Bỗng nhiên nàng rất chột dạ, vốn vừa tỉnh lại đã muốn hắn phải cưới nàng nhưng một chữ cũng chưa nói ra được.

“Ngươi muốn bao nhiêu tiền?”

Trong lòng Thủy Trọng Sở dâng lên sự chán ghét, nhìn nàng dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ như tiểu thư khuê các, nhưng lại dùng thủ đoạn như vậy.

“Ta không muốn tiền.”

Đôi mắt nàng đột nhiên đỏ lên, tựa hồ cũng biết được tâm tình của hắn: “Ngươi không được xem thường ta như vậy, ta không phải loại nữ nhân đó. Ngươi phải đưa ta đi, đưa ta về nhà, chờ ta nghĩ xong cần ngươi bồi thường thế nào rồi nói sau.”

Thủy Trọng Sở vung cánh tay hất tay nàng ra. Hắn vén vạt áo lên, ngồi xuống ghế nói: “Xem ra, so với sự tưởng tượng của ta, ngươi còn tham lam hơn nhiều, không muốn tiền, chẳng lẽ muốn ta cưới ngươi sao?”

Trái tim nàng chùng xuống, hắn cười lạnh: “Đừng nói ta chưa từng làm gì, không cần cho ngươi gì cả, chỉ nói đến việc ngươi lập bẫy hại người, ta có thể đưa ngươi lên quan phủ, cũng đủ trị tội ngươi rồi.”

Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt: “Đừng đưa ta lên quan phủ, đừng đem ta lên quan phủ.”

“Hừ, vậy ngươi thử dây dưa với ta nữa xem.”

Thủy Trọng Sở lạnh lùng nói rồi đứng dậy đi ra ngoài. Mấy trò cỏn con này mà muốn bẫy Thủy Trọng Sở hắn sao, đúng là nằm mơ. Chẳng lẽ hắn lại không biết chức danh thiếu phu nhân nhà họ Thủy sao có thể cho loại nữ nhân mưu mô này? Biết được mưu mô của nàng, Thủy Trọng Sở cũng không có hứng thú ở lại, hắn thật sự không thích ở cùng một phòng với một nữ nhân như vậy.

Chưa tới cửa, tay áo đã bị kéo lại. Lúc này nữ nhân tỏ vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng: “Công tử, ta biết ngươi là người tốt, ngươi chỉ cần đưa ta đi thôi. Ta không phải loại nữ nhân xấu xa, có người muốn đuổi bắt ta, ta không trốn được nữa, hôm qua nhìn thấy công tử, ta mới phải dụng hạ sách này.”

Thủy Trọng Sở kéo tay nàng ra, muốn nói gì đó, nghĩ lại, tâm trạng hắn không tốt, không muốn dây dưa với nàng nữa, cũng không quan tâm nàng, người như vậy sẽ tìm được người tiêu tiền như rác để lừa gạt tiếp, hắn không có tâm tư để ý đến nàng. Hắn mở cửa đi ra ngoài, nữ nhân kia vẫn lôi kéo hắn, tay chân hắn khẽ động, không cho nàng chạm vào mình một chút nào, liền bỏ đi không quay đầu lại.

Thủy Trọng Sở đi xuống lầu, phát hiện đây chính là tửu lâu hắn uống say hôm qua, chủ tiệm vẫn còn ấn tượng với hắn nên chào hỏi, gật đầu cười rồi tiễn hắn ra ngoài. Mưa đã tạnh từ lâu, mặt đất đã khô ráo một nửa, đường phố tấp nập người qua lại. Thủy Trọng Sở đi vài bước, trong lòng có chút nghi ngờ, vừa rồi hắn muốn tính tiền, chủ quán đã nói hôm qua phu nhân hắn đã lấy túi tiền của hắn để trả rồi. Thủy Trọng Sở sờ thử, quả nhiên túi tiền vẫn ở trên người, trừ tiền rượu tiền phòng, đúng là vẫn còn không ít. Chuyện này có chút kỳ lạ, sao nàng ta không nhân cơ hội lấy số tiền này đi? Hay là muốn thả dây dài câu cá lớn?

Trong nhà trọ, nữ nhân nhanh chóng nhìn quanh rồi rụt đầu quay lại, ở trong phòng trốn một lát, trong lòng cảm thấy hoảng sợ và lo lắng. Lần trước gặp hắn, nàng còn tưởng hắn là người tốt bụng, nhưng không ngờ hắn lại khó nói chuyện như vậy. Cuối cùng không còn cách nào, nàng suy nghĩ một chút, sửa sang lại dug mạo, quan sát ở cửa một chút, thấy không ai chú ý, nàng nhanh chóng đi ra ngoài, có lẽ hôm nay nàng may mắn, vẫn còn có thể trốn thoát.

Nàng đi đến chỗ đông người, muốn giấu bóng dáng mình trong đám đông, nàng cẩn thận nhìn xung quanh. Rẽ vào một khúc cua, nhìn thấy đối diện có ba tên côn đồ, một người trong số họ cũng nhìn thấy nàng, đẩy những người xung quanh hắn, chỉ về phía nàng. Nàng không kịp suy nghĩ, xoay người chạy về hướng ngược lại. Bên tai vẫn nghe tiếng hò hét của mấy tên côn đồ kia, nàng dùng hết sức chạy về phía trước, thuận tay kéo ngã mấy gian hàng để ngăn cản họ lại.

Những gã côn đồ đó cứ đuổi theo, càng lúc càng đến gần nàng, nàng không dám quay đầu lại, cứ lao về phía trước, nàng vừa rẽ vào một góc thì bất ngờ có một bàn tay từ trong kiệu ven đường đưa ra, che miệng nàng lại, một tay ôm eo nàng, kéo nàng lên kiệu. Động tác rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã làm hình bóng nàng biến mất trên đường.

Nàng sợ hãi suýt kêu lên, tim đập loạn xạ. Nam nhân đưa nàng ngồi vào chiếc ghế kiệu, hô một tiếng, “Đi thôi”, kiệu phu loạng choạng khiêng chiếc ghế kiệu. Nàng còn chưa hết bàng hoàng thì thấy người bắt mình chính là Thủy Trọng Sở vừa bỏ đi. Hắn buông nàng ra, còn chưa kịp nói gì, bên ngoài kiệu đã truyền đến giọng nói của mấy gã côn đồ: “Mẹ kiếp, sao lại biến mất rồi?”

“Nhất định là chui vào hẻm nhỏ, nếu không thì trốn vào quán, gọi thêm mấy huynh đệ nữa đến tìm, ngươi đến cuối đường, chúng ta lục soát từ đây qua đi.”

Nàng nghe thấy giọng nói của nam nhân đó thì nhanh chóng co rúm vào góc trong sợ hãi. Chiếc kiệu chậm rãi chuyển động, đi ngang qua những người đó, Thủy Trọng Sở nghe bọn họ nói thêm vài câu: “Lần này đừng để nàng có cơ hội gì, nếu không Đồng đại nhân sẽ trách tội xuống, mấy huynh đệ sẽ không thể kiếm cơm được nữa.”

Trên kiệu rất yên tĩnh, Thủy Trọng Sở nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng, lúc cách xa những người đó, hắn nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi lại đắc tội với quan phủ?”

Nữ nhân lắc đầu: “Ta thật sự không có làm chuyện gì xấu, công tử, cầu xin người đừng giao ta ra.”

Thủy Trọng Sở sờ cằm, hỏi: “Ngươi biết ta là ai sao?”

Nàng ta lắc đầu. Thủy Trọng Sở lại nói: “Ngươi không biết ta, lại dám nhờ vả, ngươi không sợ ta làm trò xằng bậy với ngươi sao, như vậy dù những người đó không bắt được ngươi, ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt.”

Nàng cắn môi dưới, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Ta đã từng gặp ngươi, ở thành Tề An. Hôm đó, Miêu Nhi cô nương cứu ta rồi đưa ta đến Tú Cẩm lâu, sau đó các ngươi cùng tướng công của nàng đến. Ta nhớ ngươi, ta biết ngươi là người tốt.”

Thủy Trọng Sở khẽ nhíu mày, thật sự là có chuyện này, nhưng lúc ấy trong mắt hắn toàn là Sở Doanh, hắn thật sự không có chú ý tới bên cạnh mình có một nữ nhân. Nghĩ lại thì lúc đó hắn vừa đau lòng vừa chật vật, cuối cùng bỏ đi, nghĩ đến việc bị nữ nhân này nhìn thấy, trong lòng có chút lúng túng, buồn bực. Nhất thời không muốn nói gì với nàng nữa, hai người chung đường không nói gì.

Lăng Việt Sơn, Thủy Nhược Vân và Mai Mãn đang ăn trưa cùng nhau. Tối hôm qua, Hàn tiểu thư kia đúng là có bàn tay kỳ diệu, uống thuốc hai lần đã tốt hơn nhiều, thậm chí Thủy Nhược Vân còn ăn rất ngon miệng, chuyện này làm Lăng Việt Sơn rất vui. Sắp xếp bữa ăn đều theo chỉ định của đại phu, Lăng Việt Sơn không thể bỏ được tật xấu của mình, sợ Thủy Nhược Vân sẽ muốn ăn, vì vậy hắn đã bày một bàn đầy đủ các món ăn.

Mai Mãn thấy tiểu sư nương bị bệnh nên đã rất lo lắng, sau này khi biết nguyên nhân bệnh tật lại thêm vào phân tích và kết luận của mình, hóa ra là do sư phụ cưng chiều nên sinh bệnh, ha ha, chuyện này đúng là được mở rộng tầm mắt, ha ha! Nhưng hắn chỉ dám cười ở trong lòng, cũng không dám lỗ mãng trước mặt sư phụ, nhất là hiện tại đã quen với tính tình sư phụ, nhất định trong lòng hắn rất khó chịu.

Hắn vốn muốn tìm Thủy Trọng Sở đùa một chút, hắn không dám mở miệng nhưng Sở ca lại dám nói, ha ha, hắn thật rất muốn xem dáng vẻ sự phụ bị đùa giỡn. Đến phòng Thủy Trọng Sở lại thấy không có ai, giống như đêm qua không về, hắn còn hơi buồn lại hơi lo lắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì. May mà khi ăn cơm, hắn đã trở lại, còn dẫn theo một nữ nhân.

Mai Mãn kinh ngạc đến mức muốn rớt con ngươi ra ngoài. Nữ nhân? Thủy Trọng Sở công tử nho nhã, tuấn tú, si tình đêm qua không về còn dẫn theo nữ nhân? Trong lòng Mai Mãn thầm nghĩ lại, hai ngày trước, họ còn cùng nhau mượn rượu giải sầu vì tình, xem ra Sở ca hồi phục nhanh hơn hắn tưởng, hắn phải nhanh lên thôi

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Thủy Trọng Sở không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, tuy rằng hắn là người chính trực nhưng không biết vì sao vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Hắn hắng giọng, bỏ qua chuyện ngủ cùng giường với nữ nhân này, chỉ nói tối hôm qua uống rượu không về, hôm nay lại cứu một nữ nhân đang bị truy đuổi. Lăng Việt Sơn nhận ra nữ nhân này: “Tại sao lại là ngươi? Sao ngươi lại bị truy đuổi?”

Nữ nhân ngập ngừng không biết đáp thế nào, chỉ biết nói cảm ơn.

Thủy Nhược Vân tò mò nhìn nàng, hỏi Thủy Trọng Sở: “Ca ca, nàng tên là gì?”

Lúc này Thủy Trọng Sở mới nhớ tới mình không biết tên nàng. Vì vậy, ném cho nàng một câu hỏi nữa, nữ nhân nghĩ rồi nói, “Ta tên là Đào Hoa.”

“Phụt…”

Ngụm canh trong miệng Mai Mãn muốn phun ra, không nhịn được, hắn xoay người phun ra đất.

Thủy Trọng Sở không biết rằng Thủy Nhược Vân đã từng giả làm một thôn nữ, hắn kỳ quái nhìn muội muội của mình lúng túng, Lặng Việt Sơn nhịn cười đến đau bụng, chỉ có tên trời đánh Mai Mãn là có phản ứng khoa trương nhất.

“Tên này thì sao?”

Thủy Trọng Sở không nhịn được mà hỏi, hắn hơi xấu hổm nhìn Đào Hoa cô nương một cái, mấy người này thật quá thất lễ.

“Sở ca, Sở ca.”

Mai Mãn lấy tay che miệng thì thầm, nhưng giọng nói lớn đến mức mọi người trên bàn đều nghe thấy: “Cái tên Đào Hoa này là tên của cô nương nhà ta khi hành tẩu giang hồ dùng để cải trang, mai danh ẩn tính khi cần thiết.”

“Việt Sơn ca ca, Mai Mãn ngứa da kìa.”

Vừa nhận được mệnh lệnh của nương tử, Lăng Việt Sơn đã vung nắm đấm lớn chào đón hắn, ai mượn ngươi lo cái tên này, ngay cả sư nương mà cũng dám trêu đùa.

Thủy Trọng Sở hiểu ra, hắn nhíu mày: “Dùng tên giả sao?”

Sắc mặt Đào Hoa hơi xấu hổ, cắn môi: “Chỉ là cái tên thôi, gọi gì cũng được.”

Nàng liếc nhìn nam nhân râu quai nón vạm vỡ bên cạnh, thật là đáng ghét, sao nàng biệt thuận miệng nói một cái tên thôi mà cũng bị đoán được.

Thủy Trọng Sở suy nghĩ một chút, cũng đúng, dù sao hắn cũng không để ý đến tên của nàng, hắn cũng không định dây dưa với nàng nữa, hắn nói với Đào Hoa: “Cô nương, vừa rồi ta cứu ngươi, bây giờ ngươi cũng không sao, nhanh chóng tìm một nơi an toàn, đi, ta có thể cho ngươi ít bạc, thừa dịp trời chưa tối, ngươi nhanh chóng ra khỏi thành để đi tị nạn đi.”

Thủy Nhược Vân kinh ngạc: “Ca ca, sao ca không huynh không hỏi sao cô nương này phải chạy trốn? Có lẽ chúng ta có thể giúp một tay.”

Thủy Trọng Sở phản đối: “Gần đây chúng ta chưa đủ loạn hay sao? Đào Hoa cô nương này ngay cả tên thật cũng không chịu nói, những thứ khác nhất định cũng không chịu mở miệng.”

Đào Hoa buồn bực, nàng biết trong lời nói của hắn có gai, nhưng để cho nàng chạy trốn một mình như vậy, nàng thật sự cảm thấy không thể trốn thoát, nàng đã trốn hơn ba tháng, đi qua năm sáu thành. Mấy lần suýt nữa bị bắt, nàng thật sự rất sợ hãi. Nàng chạy tới ôm Thủy Trọng Sở cánh tay vào lòng: “Công tử, ngươi cưới ta đi, đêm qua chúng ta đã cùng chung chăn gối rồi, ta là người của ngươi, ngươi cưới ta đi!”

“Phụt…”

Lần này Mai Mãn không kịp quay người, đã phun trà đầy bàn. Hắn không đợi người đánh mình, tự động nhảy lên tránh trước, không thể trách hắn, hắn vừa tránh bị đánh, cả người ướt mồ hôi, vừa mới muốn ngồi xuống uống miếng trà mà đã nghe thấy nội dung gây sốc như vậy.

Thủy Nhược Vân cũng ngẩn ra, là người ca ca rất tuân thủ quy tắc của nàng sao? Còn chưa biết tên người ta mà đã cùng chung chăn gối?

Thủy Trọng Sở đỏ mặt, rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Đào Hoa, quát: “Đừng nói nhảm, ngươi thừa dịp ta uống say…Chúng ta không hề xảy ra chuyện gì, nếu ngươi còn nói nhảm, ta sẽ đưa ngươi về đó, để mấy người kia bắt ngươi đi.”

“Đừng mà, van xin công tử.”

Đào Hoa vừa nói vừa khóc, dáng vẻ thật đáng thương, nước mắt lưng tròng, có lẽ nàng nhìn ra trước mặt những người này, Thủy Trọng Sở có chút dè dặt, sẽ không tàn nhẫn như khi chỉ có hai người, nên nàng quyết tâm đánh cược một lần.

“Nhưng người đó là thuộc hạ của ác bá, muốn bắt ta về làm tiểu thiếp thứ mười chín, nhà ác bá kia đã có nhiều thê thiếp đột ngột qua đời, mà cứ nhất định muốn cưới nữa, vốn không xem mạng người ra gì. Nếu ta bị bắt thì chỉ có con đường chết. Công tử tốt bụng, xin hãy cứu ta đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play