Lăng Việt Sơn kiên nhẫn dỗ Thủy Nhược Vân, chờ nàng khóc đủ rồi, cảm xúc ổn định, thì đưa nàng về nhà của Đao Tiểu Thất. Nửa đường, nàng nói mình khát nên cố ý đi đường vòng để mua nước uống. Thuỷ Nhược Vân nhìn kẹo hồ lô bán bên cạnh quán trà, Lăng Việt Sơn nhớ lại tình cảnh khi lần đầu tiên mình gặp nàng. Khi đó, Trần Kiếm Phi đưa cho nàng một thanh kẹo hồ lô, chuyện này làm lòng Lăng Việt Sơn có chút không vui, hắn nói với Thuỷ Nhược Cân: “Ta mua cho nàng một thanh hồ lô ngào đường được không?”

Thủy Nhược Vân gật đầu, mở miệng cười. Vì thế hai người ngồi ở quán trà, cùng nhau ăn một thanh kẹo hồ lô. Hương vị chua chua ngọt ngọt cuối cùng cũng làm cho tâm trạng của Thuỷ Nhược Vân tốt hơn. Lăng Việt Sơn sợ nàng bị xiên tre đâm vào miệng nên lấy từng viên hồ lô ngào đường cho vào một cái chén, để nàng cầm từng viên lên ăn.

Thủy Nhược Vân vừa ăn vừa cười: “Trước kia, khi còn nhỏ, ta cùng Sở tỷ tỷ sẽ lén đi theo ca ca, xem hắn có làm chuyện xấu gì không, nếu nắm được thóp của huynh ấy, thì sẽ bắt huynh ấy mua kẹo hồ lô cho ta và Sở tỷ tỷ, nếu không sẽ mách cha mẹ về việc huynh ấy làm.”

Trên cơ bản mỗi lần đều sẽ thành công, tới giờ nàng nhớ lại, nên vui vẻ cười, tạo nên đôi mắt cong như mặt trăng.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, trong lòng Lăng Việt Sơn cảm thấy hơi khó xử, thì ra nàng đang suy nghĩ đến chuyện này.

“Vậy chúng ta đi mua một thanh nữa, trở về đưa cho Sở tỷ tỷ của nàng.”

Thủy Nhược Vân đếm trên đầu ngón tay, cuối cùng dùng lòng bàn tay nhỏ bé làm một động tác, nói rằng phải mua thêm năm thanh. Lăng Việt Sơn nhéo mũi nàng và cười nói: “Sao lại mua thêm năm thanh, không mua cho ta sao?”

“Chàng không thích cái này, ta chia cho chàng một viên là được rồi.”

Nàng cười khúc khích, không khách sáo với tướng công. Nàng hy vọng rằng mọi người sẽ vui vẻ hơn sau khi ăn kẹo hồ lô, đặc biệt là ca ca nàng.

Vì vậy, cả hai trở về nhà của Đao Tiểu Thất với sáu thanh kẹo hồ lô, cuối cùng Lăng Việt Sơn cũng mua một bó lớn, hắn sợ thê tử nhà mình nhìn người ta ăn mà thèm. Trước khi vào cửa hắn phải dặn dò, đừng nói với Vương Sở Doanh quá nhiều chuyện của Thủy Trọng Sở, chuyện của họ, hãy để cho Trọng Sở tự mình quyết định.

Cô nướng mà Vương Sở Doanh đã cứu, Đao Tiểu Thất đã cho nàng ta một ít bạc, cho người đưa nàng ra khỏi thành, coi như là giải quyết xong chuyện này. Cho nên tâm trạng của Vương Sở Doanh rất tốt, ở nhà chờ những người bạn được coi là người quen cũ quay lại, tuy mất trí nhớ nhưng nàng có ấn tượng rất tốt với Thủy Nhược Vân, kéo nàng tán gẫu và hỏi han nàng rất nhiều chuyện trước kia. Cuối cùng, cả hai quyết định ra khỏi phòng lớn, vừa cầm kẹo hồ lô vừa ra hậu viện nói chuyện.

Đao Tiểu Thất tự tay đo nhiệt độ để chắc chắn rằng Vương Sở Doanh không còn sốt nữa, thấy tinh thần của nàng vẫn tốt, hắn nhìn chằm chằm nàng uống thêm một bát thuốc rồi đồng ý. Còn Thủy Nhược Vân, dưới cái nhìn chằm chằm của Lăng Việt Sơn, ngoan ngoãn cầm lấy một cái chén rỗng, để hắn lấy kẹo hồ lô ra khỏi xiên, cuối cùng hai người bưng một cái bát lớn rời đi.

Thủy Trọng Sở còn chưa trở lại, mấy cô nương đã đi chỗ khác nên mấy nam nhân ngồi ở đó nói chuyện. Đao Tiểu Thất nói trước, dù thế nào đi chăng nữa, Miêu Nhi đã là thê tử của hắn rồi. Dù là người thân, người quen hay tình nhân cũ cũng được, không thể sửa đổi được mối quan hệ phu thê giữa họ, hàng xóm láng giềng của cả con phố này cũng đã đến uống rượu mừng, hơn nữa họ đã cùng nhau chung sống trong một năm, tình cảm Miêu Nhi dành cho hắn không phải là giả tạo. Bất luận cuối cùng Miêu Nhi có khôi phục trí nhớ hay không thì vẫn phải ở cùng với hắn.

Lăng Việt Sơn không có cảm giác gì với Vương Sở Doanh, hắn chỉ hy vọng rằng mọi người sẽ xử lý vấn đề này khéo léo hơn, đừng làm quá, để ảnh hưởng tới huynh muội nhà họ Thủy, nhất là Thủy Trọng Sở, nhìn dáng vẻ hôm nay của hắn sợ rằng đã bị đả kích nặng. Ngoài ra, hắn sắp xếp Mai Mãn và vài thuộc hạ chạy đi báo cho Vương Nghĩa, nói Vương Sở Doanh đang ở bên này, không cần đi Miêu Cương nữa, để ông ấy vội vàng về đoàn tụ với con gái.

Trước khi Lăng Việt Sơn và những người khác đến đây, họ không dám xác nhận kế hoạch của Đại Đạo Dạ Hương là gì, tại sao hai huynh đệ họ rõ ràng đã gặp nhau nhưng lại không cho Tây Nha Lãng Thanh biết. Lo lắng khi họ tìm được Vương Sở Doanh sẽ xảy ra chuyện gì không may cho nên họ không báo với Tây Nha Lãng Thanh việc họ đến đây.

Về phần Tây Nha Lãng, cũng giống như Tây Nha Thanh, hắn không muốn nhận cha mình.

“Ta muốn sống cùng với bọn Đầu Đao.”

Tây Nha Lãng rụt rè liếc nhìn Đao Tiểu Thất. Hắn có một quá khứ không thể quay đầu lại, đầy những tội lỗi xấu ca. Nhưng bây giờ, trước mắt, hắn chỉ muốn một cuộc sống yên bình. Không có ma quỷ, không có kêu la, thậm chí còn ích kỷ không có cha và đệ đệ, hắn càng không có một người hắn hay người cha ích kỷ, hắn chỉ muốn xóa sạch mọi thứ trong quá khứ để có thể bắt đầu lại từ đầu.

Khi đệ đệ hắn tìm được hắn, ôm hắn khóc, hỏi hắn tại sao lại không cần người đệ đệ này, hắn cũng chỉ có thể ôm người hắn thương nhất cuộc đời này mà khóc. Hắn sợ, hắn yếu đuối, hắn không làm được như đệ đệ, muốn trả thù số phận. Hắn trốn tránh, núp dưới bóng cánh của Đầu Đao.

Đao Tiểu Thất nhìn thật sâu vào Tây Nha Lãng Thanh đang cúi đầu, nói với Lăng Việt Sơn, nhưng để cho Tây Nha Lãng nghe: “Bây giờ, A Lãng là người thân của ta, chỉ cần hắn bằng lòng, hắn có thể ở lại đây với ta, ở đến chết cũng được.”

Tây Nha Lãng nắm chặt tay, kích động run lên, đây là lần đầu tiên Đầu Đao nói rằng hắn là người thân, còn la trước mặt người ngoài.

Lăng Việt Sơn suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ta là một người thô lỗ, cũng vừa mới bắt đầu tìm hiểu về tình cảm gia đình. Nhưng ta nghĩ, dù có chết thì vẫn cần nói lời tiễn biệt, coi như ngươi muốn đoạn tuyệt hết quan hệ, cũng nói nghe thử ý kiến của Lãng Thanh thúc. Lãng Thanh thúc trải qua nhiều chuyện như vậy, không phải là người không hiểu chuyện, sao ngươi biết thúc ấy sẽ không thành toàn cho người? Nếu cứ tránh né như vậy, không bằng thẳng thắng, để cho cha người chúc phúc cho cuộc sống mới của ngươi, không phải như vậy sẽ tốt hơn sao?”

Tây Nha Lãng nghĩ đi nghĩ lại, khẽ khiến răng, ngước nhìn ánh mắt khích lệ của Đao Tiểu Thất, cuối cùng gật đầu.

Ngày hôm sau, cửa tiệm dao bếp tục đóng cửa, nhưng Đao Tiểu Thất đã đích thân vào bếp, nấu một bàn tiệc lớn với nhiều món ăn để chiêu đãi gia đình Tây Nha Lãng Thanh trong cửa tiệm, phu thê Lăng Việt Sơn cũng có đến, nhưng Thủy Trọng Sở không đến.

Ngày hôm trước, Thủy Trọng Sở trở về rất muộn, hắn chỉ trò chuyện với Thủy Nhược Vân một lúc lâu, hỏi về tình hình của Vương Sở Doanh và những chuyện xảy ra trong năm qua, đồng thời xác nhận rằng hiện tại nàng đang hạnh phúc và khỏe mạnh, nhưng hắn không muốn trực tiếp đến gặp Vương Sở Doanh để nói chuyện. Hắn thừa nhận với Thủy Nhược Vân rằng khi đối mặt với Sở Doanh của hiện tại, hắn thật sự không biết phải nói gì.

Hắn không thể bình thản trước mặt nàng, nhưng hắn cũng biết nhắc lại chuyện xưa chỉ thêm phiền não, huống chi chuyện xưa giữa họ cùng lắm chỉ là công tử biết được tâm tư của tiểu cô nương, thầm thích hắn nhưng giả vờ bình tĩnh thôi. Cho nên bây giờ công tử đã bị một cú tát đau, nội thương cũng không thể nói, đây gọi là báo ứng, hắn đáng bị như vậy.

Thủy Trọng Sở đi ra ngoài một ngày, cảm thấy lòng đau không chịu nổi, hắn không quan tâm Sở Doanh có hoàn bích hay kông, nhưng lại không thể không quan tâm đến khuôn mặt tươi cười hạnh phục của nàng. Thậm chí hắ không có quyền nổi giận, trước mặt nàng, thậm chí hắn còn chưa từng nói là thích nàng. Hôm nay hắn đau khổ trong lòng nhưng là do hắn tự làm tự chịu.

Thủy Nhược Vân cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy ca ca chịu đả kích tinh thần như vậy, trong lòng cũng đau, nhưng cũng không thể làm gì với tình huống này, chỉ lặng lẽ ôm ca ca mà rơi nước mắt.

Lăng Việt Sơn không thể chịu đựng được nữa, vì vậy hắn bắt nàng lại, dỗ dành nàng: “Nhược Nhược ngoan, nàng cũng ôm ta một cái đi, hôm nay ta cũng bị tổn thương.”

“Hừ, chàng thì có tổn thương gì chứ?”

“Có nha, vợ của tiểu gia, hôm nay mua kẹo hồ lô không tính phần ta, sau đó còn ôm tỷ tỷ tốt của mình, ôm ca ca của mình, rõ ràng đã nói sau này chỉ được ôm ta, nói không giữ lời.”

Hắn mím môi, lộ ra vẻ cay đắng, căm hận, cuối cùng cũng khiến Thủy Nhược Vân buồn cười trọng.

Vì vậy, ngày hôm sau, đôi phu thê đi theo gia đình Tây Nha Lãng Thanh, coi như là một sự khích lệ. Mà Thủy Trọng Sở thì kéo Mai Mãn đi, hai nam nhân đau khổ vì tình đã đi uống say để tiêu sầu.

Lúc trước, Tây Nha Lãng Thanh chưa bao giờ tưởng tượng rằng trong đời mình lại có thể ngồi ăn cùng hai đứa con trai một cách thoải mái như vậy, mặc dù hai đứa con trai đều có suy nghĩ riêng, không muốn nhận cha, nhưng hắn thấy không sao cả, đối với hắn, chỉ cần nghĩ rằng những báu vật đã mất 20 năm trước giờ đang ở ngay trước mắt, như vậy là đủ rồi.

Có một điều Lăng Việt Sơn đã đúng là Tây Nha Lãng Thanh đã trải qua rất nhiều chuyện trong cuộc đời, ông ấy đã sớm nhìn ra được, nếu như con trai muốn có cuộc sống mới, có thể tìm thấy sự bình yên, vậy thì tách biệt thì có là gì?

Không ai nói gì trong bữa tiệc, nhưng toàn bộ bầu không khí rất ấm áp và yên tĩnh, một số điều dường như đã được thể hiện rõ ràng mà không cần quá nhiều lời. Tây Nha Lãng biết rằng mình đã được giải thoát, hạnh phúc đã ở trong tầm tay, hắn hy vọng rằng đệ đệ của mình cũng có thể làm được như vậy. Hai huynh đệ ngồi ở hậu viện của cửa tiệm, sau khi họ gặp lại nhau, họ thường xuyên ngồi trên sàn gỗ dựa vào nhau.

“Đệ đi cùng cha đi, đến hoa cốc Tông Thị, cha nói đúng, nơi đó cách xa giang hồ, không ai có thể tìm được đệ. Hai người chúng ta đều có thể bắt đầu lại. Có lễ mấy năm sau, chờ khi chúng ta có thể đối mặt được với bản thân của mình, ta sẽ đi tìm đệ.”

Tây Nha Lãng cảm thấy rằng cả hai người họ nên cố gắng lên.

Tây Nha Thanh vòng tay ôm lấy hắn, dựa đầu vào vai hắn như khi còn nhỏ, nhỏ giọng nói: “Ca, từ nhỏ chúng ta đã bẩn thỉu như vậy, giống gia xúc vậy, thật vất vả mới trốn thoát ra ngoài, làm nhiều chuyện xấu như vậy, lại có biết bao nhiêu ngươi đang nguyền rủa chúng ta, bao nhiêu ma quỷ ở địa ngục đang vây quanh chúng ta. Haiz, không phải lúc đó chúng ta đã nói xong rồi sao, dù thế nào cũng xuống địa ngục, nếu chúng ta bị bắt lại thì sẽ chết cùng nhau, sau đó sẽ nhanh chóng xuống địa ngục thôi. Ca, ca nói xem, chúng ta có còn cơ hội không, không đâu. Bây giờ ca nghĩ mình hạnh phúc, nhưng đây chỉ là một giấc mộng đẹp, khi ca tỉnh mộng, không phải sẽ càng đau khổ hơn sao. Giống như khi còn nhỏ, hắn đột nhiên đối xử tốt với chúng ta, chúng ta cứ nghĩ sau này sẽ không sao, thật ra không phải như vậy…Chẳng lẽ chúng ta bị giáo huấn còn chưa đủ sao?”

Tây Nha Lãng Thanh im lặng hồi lâu, ôm chặt lấy đệ đệ, một lúc sau mới nói: “A Thanh, chúng ta vốn tưởng rằng ông trời sẽ không cho chúng ta cơ hội, người khác cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội. Nhưng bây giờ, sao đệ lại không cho bản thân mình một cơ hội chứ?”

Trăng đã ló dạng, hậu viện đầy đồ lặt vặt, phía sau hai huynh đệ là một đống cửi lớn, nơi này không có phong cảnh gì, nhưng lại tràn ngập tình người mãnh liệt.

Dưới ánh trăng, giọng nói Tây Nha Lãng trầm thấp, nhưng chạm thẳng vào lòng Tây Nha Thanh: “”A Thanh, chúng ta thử cố gắng một lần nữa đi.”

Trong sảnh trước của cửa tiệm, một bàn người vẫn đang ngồi, bầu không khí náo nhiệt hơn rất nhiều, có thể nghe thấy Vương Sở Doanh và Thủy Nhược Vân đang trò chuyện không ngừng. Hai huynh đệ từ hậu viện trở về, đem cho Tây Nha Lãng Thanh một tin vui, A Thanh đã đồng ý về hoa cốc Tông Thị với họ.

Tây Nha Lãng Thanh vui mừng đến mức sắp khóc, chỉ nắm tay Tây Nha Thanh, gật đầu thật mạnh, khiến Tây Nha Thanh trông hơi khó xử. Vì lo lắng mọi chuyện sẽ có biến cố, nên mọi người quyết định thật nhanh, quyết định hôm sau sẽ lên đường về hoa cốc.

Lăng Việt Sơn lo lắng Tây Nha Thác đã mời họ đến Miêu Cương, hắn sẽ phái người điều tra dọc đường đi, nếu hắn tìm được Đao Tiểu Thất thì cũng sẽ có chuyện phiền phức. Cho nên cũng không thể để quá nhiều người ở lại đây, quá chướng mắt, vì vậy họ về lại trấn Nam Hoa, hai ba ngày nữa Vương Nghĩa mới có thể đến đây. Mà người của Nguyệt Ảnh cũng có thể ầm thầm trợ giúp Tây Nha Lãng Thanh cũng như hộ tống họ về hoa cốc. Chỉ cần đưa Tây Nha Thanh về Tông Thị an toàn, mọi người đều cần lên kế hoạch để đối phó với Tây Nha Thác, nếu cứ bị động chịu đánh như vậy, ai biết được Tây Nha Thác lại xuất chiêu gì đó, cũng không phải là chuyện nhỏ.

Mọi thứ dường như đã được sắp xếp ổn thỏa, mọi người đều đắm chìm trong niềm vui hân hoan. Lăng Việt Sơn và những người khác đều về trấn Nam Hoa vào đêm hôm đó, phu thê Tây Nha Lãng Thanh đã chuẩn bị hành lý, sáng sơm hôm sau sẽ lên đường, sự phấn khích khiến họ mất ngủ cả đêm.

Thủy Trọng Sở và Mai Mãn say mèm cả đêm đến khuya mới trở về, hú hét ầm ĩ, Mai Mãn còn hát dân ca, nhưng nội dung toàn nói về trộm cướp, khi hắn còn làm thổ phỉ đã gom góp một loạt những câu nói về thổ phỉ, còn phổ nhạc vào để hát nữa. Thủy Trọng Sở cũng rất say, hắn ở bên cạnh cười lớn đáp lại. Hai người ồn ào đến mức người trong viện không thê rnghỉ ngơi được, cũng may là họ đã thuê cả cái viện này, khu vực lân cận cũng được coi là yên tĩnh, nếu không để hàng xóm ném lá rau thối thì xấu hổ quá.

Phu thê Tây Nha Lãng Thanh đi ra ngoài để nhìn họ một chút, xác nhận rằng không có vấn đề gì, thì mỉm cười, quay lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, Lăng Việt Sơn rất tức giận cho hai con ma men này mấy đấm. Tôi nay Nhược Nhược cũng vui vẻ uống rượu, không thể ngủ ngon được, vất vả lắm mới dỗ được nàng ngủ, mà hai người này lại náo loạn, đánh thức nàng. Nàng buồn ngủ nhưng không thể ngủ được vì tiếng ồn, nàng nổi giận đá chân lên giường, Lăng thiếu hiệp không thể chịu đựng được nên đi ra cho mấy tên gây chuyện vài quả đấm. Sau đó, dùng chăn quấn ái thê, chạy đi tìm một nơi yên tĩnh, nép mình vào một gốc cây to, cùng nàng ngắm trăng sáng, cuối cùng cũng dỗ nàng ngủ được.

Nhìn thấy mớ hỗn độn này, Tây Nha Thanh không thể nhịn cười. hắn có thể thật sự sẽ trải qua được một cuộc sống như vậy sao? Có thể không?

Năm ngày sau, câu hỏi mà hắn trăn trở đã có câu trả lời.

Lúc ấy họ đang cưỡi ngựa phi nhanh đến thành kế tiếp, trời đã tối, đêm nay bọn họ sẽ ở lại quán trọ trong thành để nghỉ ngơi. Tây Nha Lãng Thanh cảm thấy hai ngày nay con trai đối với mình đã thân thiện hơn, cõ lẽ không cần chờ đến khi về đến hoa cốc, hắn có thê rnghe con trai gọi hắn là cha rồi. Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên Tây Nha Thanh hét lớn: “Cẩn thận!”

Nhiều năm kinh nghiệm bị đuổi bắt và chạy trốn khiến hắn cực kỳ nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh, hắn kéo mạnh dây cương, con ngựa hí lên, chân trước giơ cao rồi đột ngột dừng lại. Hai người phía trước không kịp né tránh, liền bị dây thừng đột nhiên xuất hiện làm cho vấp ngã, lăn lộn trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng đã bị bốn tên áo đen nhảy ra, một kiếm đâm chết bọn họ trên đất..

Biến cố bất ngờ xảy ra, tất cả mọi người nhất thời sững sờ, không kịp cứu giúp, chứng kiến hai người chết trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhất thời căng thẳng. Tây Nha Lãng Thanh và Tông Tú Bình vội vàng cưỡi ngựa đến bên cạnh Tây Nha Thanh, bảo vệ hắn từ hai bên trái phải. Thị vệ đi theo phía sau lập tức bắn tên, bắn chết hai người áo đen, đồng thời rút kiếm xông lên, giao chiến với hai người còn lại.

Tim Tây Nha Thanh đập dữ dội, hắn đã lờ mờ biết ai đang phục kích mình, hắn nắm chặt sợi dây cương, hắn hoang mang không biết cảm xúc hỗn loạn hiện tại có phải do phu thê Tây Nha Lãng Thanh đã xông lên bảo vệ hắn hay là do nguy hiểm sắp xảy ra.

Chẳng lẽ cuộc sống yên bình sắp mở ra cuối cùng chỉ là một cơn ác mộng đẹp đẽ thôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play