Trong lòng Lăng Việt Sơn đang quay cuồng, hắn đang vắt óc xem nói thế nào để dỗ nàng, để nàng đừng giận mình nữa, là do hắn quá thô lỗ, không hiểu chuyện, không xem xét đến tâm trạng và hoàn cảnh của nàng. Nhưng hắn không nghĩ đến mình còn chưa nghĩ ra nên nói lời nào mới tốt thì đã nhận được phần đại lễ này của nàng, Nhược Nhược của hắn, thật sự rất đáng yêu.
Thấy một lúc lâu sau, hắn vẫn không nói chuyện, Thủy Nhược Vân có chút lo lắng, chẳng lẽ hắn thật sự phẫn nộ rồi sao. Nang đưa tay ôm eo hắn, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, đáng thương gọi: “Việt Sơn ca ca…”
Lăng Việt Sơn vuốt ve đầu nhỏ của nàng, cười nói: “Ta phớt lờ nàng hồi nào?”
Nàng bĩu môi, vùi mặt vào bụng hắn. Trong lòng thầm tính toán, đương nhiên là có, khuya hôm trước hắn không tới tìm nàng, chiều hôm qua lúc nhận lễ vật, thấy nàng cũng không nói gì, còn hôm đó, nàng khóc mà hắn lại nổi giận quay đầu bỏ đi, sau đó, mắt nàng rất đau cũng không để ý…Dù sao tất cả đều là lỗi của hắn.
Nàng bĩu môi, mặt lại hướng về bụng hắn, thịt cứng rắn không mềm chút nào, xem ra nàng không thể bóp nát hắn, làm hắn đau. Ừ thì nàng đã kiểm điểm rồi, nàng cũng có lỗi nên sẽ không truy cứu hắn nữa. Mà trên thực tế, khi hắn tức giận, nàng cũng hoảng sợ, nghĩ lại nàng thật sự ủy khuất, nàng thật không có tiền đồ.
Thấy nàng di chuyển cái đầu nhỏ của mình, Lăng Việt Sơn đột nhiên muốn cười. hắn bế nàng lên ôm vào lòng cùng nhau ngồi vào bàn, trên bàn có bày mấy món ăn ngày lễ, mấy đĩa nhỏ này trông rất đẹp mắt. Lăng Việt Sơn đút cho nàng một ít thức ăn, nhìn nàng nhắm hờ mắt ăn, hắn cũng cảm thấy thoải mái.
Thủy Nhược Vân tựa vào cánh tay hắn, cúi xuống bàn rót hai ly rượu, đưa một ly cho hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ chàng đừng giận nữa. Chúng ta uống ly này, sau này không tđược tính nợ cũ giận ta nữa nha.”
“Được.”
Lăng Việt Sơn nhanh chóng đáp lại, uống một ngụm rượu. Thủy Nhược Vân vui vẻ uống cạn rượu, vui vẻ rót tiếp. Lăng Việt Sơn vội vàng đỡ lấy nàng, thấy nàng ngoan ngoãn nắm tay hắn uống rượu, nhìn hắn cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong, hoạt bát không thể tả.
Trái tim hắn mềm mại đến mức mềm nhũn, không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhược Nhược của hắn, vừa ngoan ngoãn lại dễ thương, thật là làm cho người ta yêu thương. Hắn chột dạ, hắn không thể vừa có được tiện nghi mà còn khoe khoang nữa, hắn không phải Tông Tiềm Nguyệt bụng dạ đen tối. Nam tử hán đại trượng phu, cúi đầu nhận sai thì có là gì.
Lăng Việt Sơn nghiến răng, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhược Vân, nhìn vào mắt nàng và nghiêm túc nói: “Nhược Nhược, là ta không tốt, ta là tên khốn. Ta cho là làm vậy mới là đối xử tốt với nàng, kết quả lại khiến cho nàng khó chịu trước mặt người nhà. Sau này ta sẽ không như vậy nữa, nàng xem, hai ngày nay ta vâng theo quy củ lắm, ta có thể làm được. Nàng đừng giận ta, ta sẽ thay đổi những tật xấu kia, ta sẽ thay đổi vì nàng.”
Nghe những lời này, Thủy Nhược Vân nhìn hắn một lúc, nước mắt lại rơi xuống. Nàng vòng tay qua cổ hắn, vô cùng xúc động: “Không phải vậy, không phải. Là ta không đúng, là ta làm cho chàng mất thể diện, chàng yêu ta như vậy, bây giờ ta không trách chàng nữa, đều là ta sai, hu hu hu…Ta còn lớn tiếng quát chàng, nhỏ mọn trách chàng phớt lờ ta. Ngày thường, ta không làm gì cả, chỉ là một con heo lười, việc thêu thùa may vá không tốt, làm thức ăn cũng không ngon, ta không làm được gì cả…”
Nàng bắt đầu hỗn loạn tự trách, khóc đến mức trong lòng Lăng Việt Sơn bắt đầu lo lắng.
Hắn lau nước mắt cho nàng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói: “Lại khóc nữa sao? Một lát nữa mắt sẽ đau đó. Cái gì nàng cũng tốt chỉ là thích khóc quá, ở đâu ra nhiều nước mắt như vậy. Khi chúng ta ở trong hoa cốc, không phải đã nói rồi sao, nàng chỉ cần vui vẻ khỏe mạnh ở bên cạnh ta, chuyện ăn mặc dùng của ta đều là nàng lo, như vậy là được rồi. Ta là người thô lỗ, không kén chọn, chuyện gì nàng làm ta cũng thích hết. Chỉ là ta là tiểu tử sơn dã lỗ mãng, không hiểu chuyện, lỡ làm nàng mất mặt, nàng đừng giận ta là được rồi.”
Nàng vội vàng nói: “Không phải vậy không phải vậy, chàng không làm ta mất mặt, chàng không sai, ta không muốn chàng trách mình. Là ta sai, là lỗi của ta.”
“Được, ta không sai, ta không sai, là lỗi của nàng.”
Thê tử là lớn nhất, nàng nói gì thì là vậy.
“Ừm, chính là như vậy.”
Nàng cảm thấy như vậy mới đúng, nàng hài lòng, mềm nhũn dựa vào người hắn, có chút ngẩn người. Dần dần, men rượu xông lên, hai mắt sáng ngời, mặt đỏ bừng, ngồi không yên nữa, bắt đầu làm nũng, không ngừng gọi tên hắn.
Lăng Việt Sơn cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nàng nằm trên người hắn, ôm chặt lấy hắn, thè lưỡi trêu chọc hắn. Nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng, hắn biết nàng hơi say. Những khi bảo bối của hắn say thì đặc biệt dính người.
Hắn bế nàng đi tới bên giường, hỏi: “Tối qua không ngủ được nhiều đúng không?”
Nàng gật đầu. Tối qua vừa lo lắng vừa mong chờ, sáng sớm đã phải dậy để tắm rửa trang điểm, nàng không ngủ được nhiều.
“Nàng có mệt không?”
Hắn lại hỏi.
Nàng lắc đầu, rồi nói: “Ta muốn hầu hạ chàng. Ma ma có djay, muốn hầu hạ tướng công.”
Lăng Việt Sơn cười to: “Cuối cùng ma ma kia cũng dạy nàng chuyện hữu ích rồi, đúng không?”
Thủy Nhược Vân thấy hắn cười, cũng cười theo, dùng sức gật đầu: “Ta phải làm thê tử tốt nhất.”
Nàng quỳ ở trên giường, nhìn Lăng Việt Sơn đứng ở bên giường.
Lăng Việt Sơn vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, hôn lên cái mũi nhỏ của nàng, hỏi: “Vậy bà ta dạy nàng cái gì?”
Thủy Nhược Vân đáng yêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Ta sẽ hôn.”
Nàng vòng tay qua cổ hắn, hôn lên miệng hắn.
Lăng Việt Sơn đỡ lấy nàng, để nàng dán vào người mình, chiếc lưỡi nhỏ của hắn thò vào trong miệng chạm vào lưỡi nàng, môi nàng mềm mại thơm tho, hắn trầm giọng nói: “Đây là ta dạy nàng, không liên quan đến ma ma.”
Nàng nghe vậy thì dừng lại, suy nghĩ một chút, tiến tới cởi thắt lưng và cúc áo của hắn: “Vậy ta thay quần áo cho chàng.”
Lăng Việt Sơn ngoan ngoãn cởi quần áo của hắn ra, vươn tay cởi áo cho nàng, nói: “Cái này cũng không cần bà ta dạy, cũng không phải là lần đầu tiên nàng giúp ta cởi quần áo.”
Nàng có chút hoa mắt, cau mày suy nghĩ còn gì để hầu hạ tướng công nữa, lại bị hai cánh tay hắn lăn lên giường, hắn bắt đầu quấn lấy nàng, cắn cổ và vai nàng rồi từ từ di chuyển xuống dưới. Nàng chợt nghĩ ra, đẩy hắn nói: “Ta có thể làm đồ ăn đem cho chàng, rửa chân cho chàng, may quần áo giày cho chàng.”
Lăng Việt Sơn cười thành tiếng, lồng ngực run lên, hắn cọ xát vào ngực nàng, nàng bị cọ xát mạnh đến mức run rẩy đến đáng thương. Hắn cúi đầu cắn một miếng, nuốt vào trong miệng mút mát, mơ hồ nói: “Hôm khác làm chuyện đó, hiện tại chúng ta làm cái khác.”
Nàng bị hắn mút đến ngửa cổ thở dốc, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve lưng hắn, khiến hắn cảm thấy toàn thân tê dại thoải mái, ánh nến đỏ chập chờn, tất cả hạnh phúc đều như hư ảo.
Hắn đột nhiên ngẩng người lên, mắt đối mắt hỏi nàng: “Nhược Nhược, ta là ai của nàng?”
“Tướng công.”
Hắn vui vẻ cười toe toét, đúng vậy, hắn là tướng công của nàng rồi, là loại danh chính ngôn thuận bái đường.
“Gọi lại lần nữa.”
“Tướng công.”
Hắn mỉm cười, sau đó cúi đầu mút bên còn lại của nàng. Nàng rên rỉ ôm chặt lấy hắn, hai chân quấn lấy eo hắn. Nhưng hắn cũng không vội, hắn từ từ vuốt ve nàng, nhìn nàng nheo mắt khẽ run.
Hắn đã quá quen thuộc với cơ thể nàng, nàng sẽ đáp lại những gì hắn làm. Hắn vuốt ve nàng, cắn dọc một đường, kiên nhẫn mút những vết đỏ từ ngực xuống bụng nàng. Nàng dựa vào vai hắn và run rẩy, khẽ ngâm nga. Lăng Việt Sơn kéo chân nàng đang quấn quanh eo hắn, nhẹ nhàng cúi xuống bên cạnh nàng. Nàng thở dốc, đột nhiên cảm thấy lo lắng không biết tiếp theo hắn định làm gì, không khỏi mở to mắt nhìn hắn.
Lăng Việt Sơn khéo léo xử lý nàng, nhìn thấy giữa hai chân nàng có chút hồng nhuận ẩm ướt, không khỏi nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy nụ hoa nhỏ ướt át run rẩy ở đó trần trụi đáng thương, hắn nhìn chằm chằm, không khỏi cúi đầu xuống, liếm nhẹ. Lúc này khiến nàng hét lên chói tai như bị điện giật, co người lại để tránh, co người lăn sang một bên.
Tiếng hét của nàng truyền đến tai nha hoàn đang ở bên ngoài, dường như nghe thật thê thảm, Tiểu Diệp rụt vai lại, nói với Ngân Nhi: “Nguy rồi, xem ra cô gia lại lên cơn, tiểu thư thật đáng thương.”
Ngân Nhi cũng hoang mang, không phải hắn rất yêu tiểu thư sao, sao khi tức giận lên cũng trừng phạt tiểu thư như vậy?
Trong phòng, Lăng Việt Sơn bắt lấy Thủy Nhược Vân, kéo nàng trở lại và đè xuống, cố gắng trở lại vị trí ban đầu. Nước mắt Thủy Nhược Vân giàn giụa, run rẩy cầu xin tha thứ: “Việt Sơn ca ca, đừng làm vậy được không?”
Hắn động tình nên phản ứng của nàng nhất thời làm hắn nóng nảy, không chịu dừng tay. “Nhược Nhược…” Hắn kéo dài giọng, mang theo chút cảnh cáo.
Thủy Nhược Vân luôn ngoan ngoãn trong chuyện này, nàng co rụt vai, cắn môi dưới đáng thương, ngoan ngoãn để hắn xử lý, hai tay căng thẳng đến mức chỉ có thể nắm lấy ga giường, căng người chờ đợi..
Quả nhiên, hắn lại cúi đầu liếm nụ hoa nhỏ, cả người Thủy Nhược Vân run lên, trong miệng phát ra tiếng khóc khe khẽ. Lăng Việt Sơn ngập ngừng lè lưỡi, nàng căng thẳng, vặn ga giường trong tay, không khỏi run giọng cầu xin tha thứ.
Hắn an ủi xoa đôi chân đang co quắp của nàng, sau đó càng mút nụ hoa nhỏ, lúc này Thủy Nhược Vân vô cùng xinh đẹp, giọng ngâm nga lúc cao lúc thấp, nước mắt không kìm được nữa trào ra. Lăng Việt Sơn muốn lấy lòng nàng, cẩn thận thưởng thức phản ứng của nàng, ra sức nghiên cứu cách sử dụng môi và lưỡi. Tư thế này khiến nàng ẩm ướt, hắn đưa ngón tay vào vừa liếm vừa mút, vừa nhẹ nhàng cào bức vách non mềm mại của nàng, vừa tìm kiếm điểm nhạy cảm nhất của nàng.
Thủy Nhược Vân bị hắn đè xuống không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy chịu đựng, loại cảm giác đoạt hồn diệt phách này chính là cảm thụ cao nhất, khiến nàng muốn òa khóc, không ngừng lớn tiếng khóc lên. Nha hoàn gác đêm bên ngoài có thể tránh càng xa càng tốt, mặc dù tiếng khóc thảm thiết của tiểu thư mơ hồ không nghe rõ, nhưng cũng đủ dọa bọn họ phải nhắc nhở lẫn nhau không được đắc tội với cô gia.
Khi Thủy Nhược Vân cuối cùng cũng run rẩy cao trào, Lăng Việt Sơn mới hài lòng kết thúc thử nghiệm. Hầu như tinh thần của nàng đã bị bào mòn, nàng chỉ biết ôm lấy cổ hắn mà thút thít thở hổn hển, ủy khuất rơi nước mắt. Trong lòng Lăng Việt Sơn yêu nàng rất nhiều, hắn không biết phải làm gì. Hai người hôn hít không ngừng, cùng nhau lưu luyến, cuối cùng lại trở về với phương thức dày vò mà Thủy Nhược Vân quen thuộc, lăn qua lăn lại, vừa dụ hoặc vừa nũng nịu, cuối cùng chỉ có thể ôm hắn mà khóc…
Hai người tình tứ nồng nàn, đâu biết được động tĩnh của họ đã làm nha hoàng gác đêm tưởng tượng mười vòng trong đầu. Cho đến khi trời sắp sáng, đêm động phòng động hoa chúc mới được xem là kết thúc lại, Thủy Nhược Vân đã sớm gục xuống thành một bức tượng đất sét mềm, bị Lăng Việt Sơn hôn. Hai người ôm nhau ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, đi vào giấc mộng.
Ngày hôm sau tân nương Thủy Nhược Vân ngủ đến giữa trưa, không có nha hoàn nào dám đánh thức nàng, bởi vì từ sáng sớm cô gia đã cảnh cáo họ, không được vào phòng quấy rầy nàng..
Tất cả người hầu đều thận trọng nhìn hắn, không dám thờ ơ. Chỉ trong một buổi sáng, chuyện cô gia bạo hành người hầu đều lan truyền khắp nơi. Ngay cả Dư ma ma hắn cũng dám chỉ tay mắng mỏ, nếu không phải thiếu gia ngăn cản, có khi cô gia đã ra tay đánh người. Lão gia, phu nhân cũng không dám quản hắn, ngay cả thiếu gia cũng tránh hắn, thậm chí đêm tân hôn còn trừng trị, khiến tiểu thư khóc.
Lăng Việt Sơn phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ mà họ nhìn hắn, hắn đi thẳng đến viện của Thủy Thanh Hiền, thỉnh an Thủy Thanh Hiền và Lâu Cầm.
Hành động này của hắn ngược lại nằm ngoài dự liệu của hai người Thủy Thanh Hiền. Chỉ thấy Lăng Việt Sơn quy củ quỳ xuống, cung kính dâng trà, rồi lại dập đầu với hai người nói: “Lăng Việt Sơn con từ nhỏ không có cha mẹ, chỉ có sư phụ nuôi con lớn. Con không biết nhiều chữ, cũng không đọc nhiều , từ nhỏ chỉ biết tập võ, là một võ phu lỗ mãng. Từ nhỏ, con đã ở trong núi Việt Sơn, con không biết nhiều chuyện lắm, có lẽ sẽ thường xuyên gây họa, làm mọi người cười nhạo con không lễ phép. Cha mẹ đã không ngại, đồng ý giao Nhược Nhược cho con, trong lòng con rất cả kích. Không phải Lăng Việt Sơn con là người không biết phải trái, người không tim không phổi, hôm nay con thề trước cha mẹ, ông trời ở trên cao làm chứng, cả đời của Lăng Việt Sơn này chỉ cưới một mình Nhược Nhược, con sẽ dùng cả đời này để yêu thương nàng, chăm sóc nàng, để cho nàng mãi mãi được vui vẻ. Con cũng sẽ cố gắng, hết sức làm một tướng công có trách nhiệm, mong được cha mẹ dạy bảo nhiều hơn. Từ nay về sau, hai người cũng là cha mẹ của con, con nhất định sẽ cùng Nhược Nhược tận sức hiếu thảo với cha mẹ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT