Sau khi đọc bức thư này, cả nhà đều nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, Thủy Trọng Sở và Vương Nghĩa nóng lòng muốn lên đường ngay lập tức. Lăng Việt Sơn cảm thấy có gì đó không ổn. Vương Sở Doanh đã biến mất cùng với Đại Đạo Dạ Hương Tây Nha Lãng. Nếu Tây Nha Thác tìm thấy Vương Sở Doanh, điều đó có nghĩa là hắn đã tìm thấy Tây Nha Lãng. Tại sao hắn không trực tiếp dùng Tây Nhã Lãng để uy hiếp Tây Nha Lãng Thanh? Chuyện lâu vậy rồi, hắn mới nói Vương Sở Doanh ở trong tay hắn, chuyện này không lạ hay sao?
Vì vậy, đương nhiên điều này rất đáng nghi ngờ, chẳng lẽ Tây Nha Thác không thể nào theo dõi được dấu vết của Tây Nha Lãng Thanh hay không thể nào tiếp xúc được với Tây Nha Lãng Thanh nên mới nghĩ ra kế này, lừa người ta đến Miêu Cương là địa bàn của hắn, như vậy hắn mới nắm được phần thắng.
Đương nhiên, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu không ai có thể đảm bảo Vương Sở Doanh không ở trong tay Tây Nha Thác. Cho dù chỉ có một chút khả năng, núi đao biển lửa, họ cũng muốn xông vào một lần. Đó là địa bàn của Tây Nha Thác, biết rõ hắn có ý xấu, mà còn có người cam tâm tình nguyện nhảy vào hố hắn đào.
Đại lão gia Thủy Thanh Hiền nhanh chóng đưa ra quyết định, đầu tiên phái người liên hệ với Tây Nha Lãng Thanh. Trước khi Tây Nha Lãng Thanh và những người khác đuổi theo Tây Nha Thanh, vì để đề phòng bị người nhà họ Thủy bị điều tra, tránh để họ rước lấy rắc rối, nên vẫn không phái người liên hệ. Nhưng trước đó hai bên vẫn sắp xếp cách để trao đổi thông tin, nay đã phát huy tác dụng. Tiếp theo là hôn lễ của Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân vẫn tổ chức vào ba ngày sau theo đúng như kế hoạch, nếu phải ra ngoài làm việc, thì vẫn phải nhanh chóng kết hôn. Tiếp nữa là phải đồng thời phái vài người lén đi Miêu Cương điều tra tin tức, bất luận người đó có ở trong Tây Nha Thác hay không đều phải thăm dò tình huống trước để quyết định đối .
Nhưng cho dù chuyện này được sắp xếp như thế nào, nó vẫn làm xáo trộn tâm trạng của người tham gia hôn lễ, hai huynh đệ nhà họ Thủy không giấu được vẻ lo lắng, trong Thủy phủ bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám. Trong lòng Lăng Việt Sơn càng hận Tây Nha Thác hơn, tên khốn đó, biết tiểu gia sắp kết hôn nên cố ý đến gây sự. Cho nên mấy ngày nay Lăng Việt Sơn không đi ra ngoài, hắn ở cùng Thủy Nhược Vân, bất chấp quy tắc không được gặp mặt trước khi kết hôn, hắn phải nghĩ biện pháp làm cho thê tử của mình vui vẻ, cái này quan trọng hơn.
Nhưng vì theo dõi nàng hàng ngày, hắn phát hiện ra trước khi thành thân, bảo bối nhà mình lại phải chịu tội, kết quả hai ngày trước khi diễn ra hôn lễ, Lăng Việt Sơn đã xảy ra mâu thuận với Dư ma ma.
Đầu tiên, hắn phát hiện ra rằng Dư ma ma sẽ không để cho Nhược Nhược của hắn ăn no. Trước đây, khi hắn tự mình chăm sóc, mỗi bữa ăn đều phải có mấy món thịt, Nhược Nhược thích ăn cá, hắn sẽ phục vụ nhiều món cá khác nhau. Nhưng hai ngày nay, ban ngày hắn nhìn thử, phát hiện mỗi bữa Nhược Nhược chỉ có hai ba món chay, cơm cũng chỉ có một bát nhỏ. Lăng thiếu hiệp rất tức giận, nàng cũng không phải ni cô, tại sao phải ăn đồ chay? Hóa ra về đến nhà cũng không có được bữa ăn ngon. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy bàn ăn của Thủy Nhược Vân, hắn liền xụ mặt xuống. Cũng may, Thủy Nhược Vân đã kéo hắn lại, giải thích rằng vì sắp thành thân nên đàng gái phải ăn ít như vậy, chỉ trong vài ngày thôi. Được rồi, hắn chịu đựng, cố gắng không phát tác.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra rằng các ngón tay của Thủy Nhược Vân có những lỗ máu nhỏ vì bị đâm. Mấy ngày nay hắn rất ít gặp nàng, buổi tối lẻn vào phòng chỉ ôm nhau trò chuyện rồi ngủ, hơn nữa nàng luôn ở trong nhà, nên hắn không nhìn kỹ xem trên người nàng có vết thương hay không. Được rồi, Thủy Nhược Vân giải thích rằng nữ nhân phải tự làm một số vỏ gối và chăn, nàng không giỏi thủ công, nên mới bị kim đâm. Hắn nghiến răng không nói.
Sau đó vào buổi chiều, Dư phu nhân mang theo hai thị nữ tới, nói muốn Thủy Nhược Vân huấn luyện tiền hôn nhân. Sau đó đến buổi chiều, Dư ma ma dẫn hai nha hoàn đến, bảo là dạy lễ nghi trong hôn lễ cho Thủy Nhược Vân. Lăng Việt Sơn đi ra ngoài dưới ánh mắt cầu xin đáng thương của Thủy Nhược Vân, nhưng đi được hai vòng thì hắn không đi nổi nữa. Hắn không biết cũng không sao, biết Nhược Nhược nhà hắn đang khổ sở, hắn sẽ không để người khác khi dễ nàng. Thủy Trọng Sở kéo hắn nói chuyện một lúc, nhưng không thể giữ hắn lại.
Thủy Nhược Vân đang đội một cái phát quan nặng, thẳng cổ, thẳng eo đi đi lại lại. Trên mặt nàng có mồ hôi mỏng, hiển nhiên là mệt mỏi, sắc mặt có chút tái nhợt. Dư ma ma ở bên cạnh không hài lòng, nói: “Tiểu thư, đầu người hơi thấp, đừng co vai, bước chân phải lớn một chút, đừng có lười biếng.”
Trong ngày cưới, phát quan còn nặng hơn chiếc này mấy lần, còn phải đội rất lâu, khách mời lần này tuy không nhiều nhưng đều là khách quen hoặc khách quan trọng, tân nương tử nhất định không được để mất mặt. Vì vậy, bây giờ còn không tới hai ngày, phải luyện tập thật nhiều mới được. Dư ma ma vừa la vừa dùng một cây trúc mảnh đánh vào đùi Thủy Nhược Vân. Khi Lăng Việt Sơn đúng lúc vào phòng, thấy chuyện này sao có thể kiềm chế được, lại còn dám đánh Nhược Nhược.
Hắn lao tới, dùng hết sức giật lấy cây trúc, bẻ thành nhiều mảnh rồi ném xuống đất. Sau đó, hắn tháo phát quan trên đầu Thủy Nhược Vân xuống, ném thẳng vào người Dư ma ma. Hắn duỗi chân lấy ghế, vững vàng ngồi xuống, đặt Thủy Nhược Vân ngồi trên đùi mình, đau lòng xoa bóp chân nàng.
Dư ma ma ở trong phủ đã lâu, ngay cả lão gia Thủy Thanh Hiền còn phải nể mặt bà ba phần. Huống chi, dạy dỗ lễ nghi trước khi thành hôn thì nhà nào cũng như vậy, Dư ma ma tự nhận mình cũng không hề làm sai. Tiểu tử rừng núi, thô lỗ này lại dám vô lễ như vậy, lập tức khiến Dư ma ma tức giận.
Một là cậy già lên mặt, quy củ tổ tông không thiếu được, một là ngươi đi chết đi, không được bắt nạt thê tử của ta. Kết quả là một già một trẻ liền ầm ĩ. Thủy Trọng Sở nghe được tin liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này đau đầu muốn xoay người rời đi, giả vờ như không thấy. Nhưng mẹ của hắn đang theo sau hắn, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc bước ra khuyên hắn.
Lăng Việt Sơn không quan tâm, không cho ai mặt mũi cả. Dù sao, cũng không thể để Nhược Nhược chịu tội như vậy nữa, phải ăn cơm ngon, không cần làm đồ cưới, cũng không cần luyện tập theo nghi lễ gì nữa hết, những gì hắn chưa nhìn thấy nữa, toàn bộ đều không cho phép. Không cần gì đặc biệt hết, chỉ cần đợi đến bái đường là được rồi.
Dư ma ma cũng không chịu nhượng bộ, thiên kim tiểu thư nhà nào mà không cần thể diện, vốn là tiểu thư cưới một nam tử xa lạ thô lỗ trong giang hồ cũng đủ mất mặt rồi, lão gia phu nhân phải dùng trăm phương ngàn kế để sắp xếp hôn lễ, còn phải tìm cách giới thiệu người con rể này với khách khứa, cũng là vì muốn tạo danh tiếng tốt cho nàng. Nhìn cô gia xem là ai, một tiểu tử thô lỗ từ trên núi xuống, không hiểu lễ nghĩa, không có quy củ. Tiểu thư cũng vậy, vậy thì mặt mũi nhà họ Thủy phải biết để ở đâu đây.
Dư ma ma là người già, ngày thường miệng lưỡi sắc bén, rất biết cách dạy dỗ nha hoàn. Lăng Việt Sơn đều cho là bà đánh rắm, nhưng Thủy Nhược Vân thì không thể, nàng càng nghe mặt càng tái nhợt, sắp muốn khóc. Thủy Trọng Sở cũng muốn cản Lăng Việt Sơn, thật sợ hắn sẽ ra tay đánh người. Lâu Cầm cũng vội vàng khuyên Dư ma ma, trong phòng đầy tiếng la hét, cuối cùng cũng làm tân nương bùng nổ.
Thủy Nhược Vân đẩy vai Lăng Việt Sơn, hét lên: “Lăng Việt Sơn, đừng gây rối nữa. Ta đồng ý làm tất cả những chuyện này, ta phải làm một tân nương có thể diện, cái gì chàng cũng không biết, chàng ở đây gây rối cái gì chứ!”
Nàng mấy khống chế hét lên, tất cả mọi người đều dừng lại. Thủy Nhược Vân trợn to hai mắt, cố gắng không rơi nước mắt, nàng cảm thấy ủy khuất, nàng cực khổ như vậy vì cái gì chứ? Không phải là muốn thật xinh đẹp, có thể diện cả cho Lăng Việt Sơn hắn sao. Ma ma nói đúng, hắn là tiểu tử thô lỗ, không biết gì cả, cái gì cũng không có, vậy thì sao, Thủy Nhược Vân nàng đồng ý gả cho hắn, hắn đối xử tốt với nàng, người trong khắp thiên hạ đều không thể so được, coi như là nàng đem tai nãi theo hắn lên núi ở, nàng cũng đồng ý. Nhưng dĩ nhiên nàng cũng muốn để cho người nhà mình thích hắn, người xung quanh có thể tôn trọng hắn, dù sao nàng cũng lớn lên trong môi trường lễ nghi, dĩ nhiên sẽ hy vọng tướng công của mình có người thưởng thức, có người tôn trọng.
Nhưng hắn cái gì cũng không để ý, chỉ biết gây rối, nàng biết tính hắn nóng nảy, nhưng hắn hai ngày nữa sẽ kết hôn, nàng có thể chịu đựng được, nàng đã vất vả như vậy, tại sao hắn lại không thể kiềm chế được tính tình của mình, làm cho mọi chuyện ầm ĩ khó coi như vậy. Mấy ngày qua nàng đã lo lắng cho an nguy của Vương Sở Doanh, lại lo Lăng Việt Sơn ở đây không quen, không vui, còn phải chịu cực học lễ nghi hôn lễ, giống như một sợi dây bị kéo căng, nàng không chịu được nữa, cuối cùng cũng bùng nổ.
Lăng Việt Sơn nhìn nàng chằm chằm như thể hắn không quen nàng, nàng vừa nói gì vậy? Nàng thậm chí còn gọi hết họ tên hắn, nói hắn không biết gì, nói hắn gây rối! Được, rất tốt!
Lăng Việt Sơn đặt nàng từ đầu gối đứng thẳng xuống đất, sau đó quay người bước ra ngoài. Thấy hắn cáu kỉnh như vậy, Thủy Nhược Vân lại không kìm được nước mắt, khóc lớn. Hắn cũng không quay lại, cứ thế bước ra ngoài.
Bây giờ không cần dạy dỗ lễ nghi cũng không cần khuyên can, mọi người vây quanh tân nương đang khóc lớn, lúng túng nhìn nhau, cuối cùng Thủy Trọng Sở ra ngoài đuổi theo Lăng Việt Sơn, Lâu Cầm ôm con gái đang khóc, khoát tay để mọi người lui ra ngoài.
Thủy Nhược Vân cứ khóc, không nói câu nào. Cuối cùng, cơm tối cũng không ăn, nằm trên giường không còn chút sức nào. Lâu Cầm vuốt tóc nàng, thấy nàng cuối cùng cũng ngừng khóc, hai mắt sưng như quả đào. Thở dài, nà đi lấy khăn đắp lên mi mắt nàng.
Thủy Nhược yên lặng một lúc, đột nhiên đi tới kéo tay Lâu Cầm: “Mẹ, mẹ đừng trách Việt Sơn ca can, chàng không phải cố ý muốn cãi nhau với Dư ma ma đâu, chẳng qua là chàng nóng nảy, gần đây cũng xảy ra nhiều chuyện.”
Giọng nói của nàng vì khóc nhiêu nên bị lạt đi, nghẹn ngào, mất nhiều sức mới nói hết câu. Lâu Cầm sờ mặt nàng, nói nhỏ: “Ngốc quá, mẹ không trách nó, con đừng lo.”
Thật ra, nhờ cuộc cãi vã hôm nay, bà đã thay đổi cái nhìn với tiểu tử này. Hắn không quan tâm gì hết, chỉ môt lòng toàn tâm toàn ý lo cho thê tử nhà mình, đúng là bà chưa từng thấy. Cho nên bà cũng hiểu được sao tiểu tử đó lại giận như vậy. Hắn một lòng vì nhau đầu ngốc này, ngay cả chuyện gây gổ với lão ma ma mất mặt vậy mà cũng làm, còn bị nha đầu ngốc này quát trước mặt mọi người, cũng khó trách hắn. Có lẽ đây là ông trời đã định, con gái ngoan ngoãn của bà, đúng là có phúc.
Lăng Việt Sơn cũng không ăn tối, hắn lao ra khỏi nhà họ Thủy và đi dạo quanh thành vài vòng, mệt cũng không quay trở lại. Mai Mãn đi theo hắn cả một đoạn đường, lúc hắn về cũng không dám vào nhà, gãi đầu khó hiểu. Hắn chưa bao giờ thấy sư phụ tức giận như vậy. Hắn đầy mong đợi nhìn Thủy Trọng Sở, người đã nghe tin mà đến.
Thủy Trọng Sở sờ mũi, được rồi, hắn là đại cửu tử, hắn có đặc quyền nên đẩy cửa đi vào. Lăng Việt Sơn ngước nhìn hắn, cúi đầu không nói gì. Thủy Trọng Sở đợi một lúc, thấy hắn không có phản ứng, đành phải ngồi ở bên cạnh hắn, nói: “Nàng khóc đến bây giờ, suýt chút nữa đã khóc chết.”
Lăng Việt Sơn trừng mắt nhìn hắn.
Thủy Trọng Sở suy nghĩ một chút, lại nói: “Ngươi đừng giận nàng, mấy ngày nay nàng không thể chịu nổi, quá vất vả rồi.”
Lăng Việt Sơn vẫn không nói gì. Thủy Trọng Sở suy nghĩ một chút, trong lòng thở dài, hắn sai rồi, muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, hai người đều vì muội muội bảo bối của hắn mà cãi nhau sao? Vậy thì hắn còn có gì để nói nữa, hắn cũng không giỏi thuyết phục người khác.
“Vậy… ngày mốt kết hôn…”
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Lăng Việt Sơn như bị kim châm nhảy dựng lên. “Chuyện kết hôn không thể thay đổi, nếu nhà họ Thủy các ngươi dám hủy hôn, ta sẽ bắt Nhược Nhược đi.”
Hắn muốn hỏi hôn lễ ngày mốt hắn chuẩn bị như thế nào, ai nói hủy hôn chứ? Thủy Trọng Sở che trán thở dài: “Vậy ngươi cũng đừng nóng nảy nữa, chỉ còn một ngày nữa là kết hôn, ngươi nên vui vẻ, nếu không, ngươi dỗ nàng đi.”
Lăng Việt Sơn bĩu môi ngồi xuống, ủ rũ nói: “Không phải nói trước khi đến hôn lễ thì không được gặp mặt sao?”
“Hả?”
Bây giờ hắn lại biết tuân thủ quy củ sao? Tính tình hai người như vậy, hắn làm ca ca cũng thật là đau đầu. Chắc hôn lễ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Thủy Nhược Vân khóc mệt nên ngủ thiếp đi, Lâu Cầm lấy khăn đắp lên mắt cho nàng rồi đắp chăn cho nàng rồi đi ra ngoài. Lăng Việt Sơn lặng lẽ lẻn đến bên giường, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của nàng, đôi mắt nàng sưng to. Hắn đâu lòng vuốt, khăn lạnh chẳng có tác dụng gì hết. Nàng khóc nhiều như vậy ngày mai chắc chắn sẽ đau mắt. Hắn nhẹ nhàng đưa tay ấn vào mấy huyệt vị quanh mắt nàng, nàng thoải mái kêu một tiếng, diko đâì vào lòng bàn tay hắn như mèo con, ngủ thiếp đi.
Hắn nhìn nàng thật lâu, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt nàng, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Xin lỗi nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT