Lăng Việt Sơn thật sự đã dẫn Thủy Nhược Vân bỏ trốn, hắn ngang nhiên ôm thê tử bỏ trốn trước mặt mọi người, vừa chạy vừa hét lớn: “Chúng tôi sẽ biến mất ba ngày, sẽ quay lại trước khi đại hội bắt đầu!”

Để lại Tông Tiềm Nguyệt sững sờ, khuôn mặt hâm mộ của Mai Mãn, và vẻ phùng mang trợn má của nhạc phụ đại nhân, Thủy Thanh Hiền.

Thủy Nhược Vân bị hắn làm cho bật cười, nàng vừa cười vừa nói: “Bỏ trốn là hai người cùng nhau chạy, chàng như vậy gọi là bắt cóc nữ nhân nhà lành, là cưỡng gian đó.”

Lăng thiếu hiệp tự tin nói: “Chân của thê tử ta bị thương, vì vậy mới không chạy trốn được, ta đưa nàng đi cũng có thể xem là bỏ trốn. Hơn nữa, bắt cóc thì đã sao, cho dù ta có cưỡng gian, cũng là cưỡng gian Nhược Nhược nhà ta thôi.”

Thủy Nhược Vân bị hắn lời nói của hắn làm đỏ mặt, người này càng ngày càng dám nói. Lăng Việt Sơn không vội đưa Thủy Nhược Vân đến chỗ tốt mà hắn nói, hắn đưa nàng đi dạo phố, mua rất nhiều thức ăn, quần áo và một số đồ dùng hàng ngày. Thủy Nhược Vân rất ngạc nhiên, thật sự giống như bỏ trốn.

Trên đường họ có gặp Lăng Tiểu Thất đứng trước một cửa hàng. Lăng Việt Sơn lên tiếng chào hắn, rồi vui vẻ dắt Thủy Nhược Vân đi. Thê tử của Đao Tiểu Thất đi từ trong cửa hàng ra, cầm đồ vừa mới mua. Theo ánh mắt Đao Tiểu Thất nhìn sang, chỉ thấy bóng lưng của Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân. Đao Tiểu Thất nhận lấy đồ, dắt nàng đi hướng khác, nàng nghi ngờ nhíu mày, vừa quay đầu nhìn, đã không thấy bóng hai người kia. Nàng kéo ống tay áo Đao Tiểu Thất: “Đầu Đao, ta cảm thấy cô nương kia hơi quen mặt.”

Đao Tiểu Thất xoa đầu nàng: “Đầu của nàng thường không bị đau, nhưng nhìn ai cũng thấy quen. Đừng gấp, từ từ sẽ nhớ ra thôi. Ta sẽ ở bên cạnh nàng.”

Nàng đỏ mặt lên, đúng là nàng đã nhìn lầm nhiều người rồi, có khi nàng cảm thấy mình biết người đó, kết quả người đó lại cho rằng nàng là người điên. Thật may, nàng còn có Đầu Đao ở bên cạnh.

Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân hoàn không biết mình đã bỏ lỡ điều gì, họ ngọt ngào nắm tay nhau đi dạo. Lăng Việt Sơn đưa nàng ra khỏi thành, cõng nàng chạy một mạch đến rìa vách đá. Hai người dừng lại, đi loanh quanh nhìn một chút, Thủy Nhược Vân không khỏi thở dài, thành Phong Thăng thật là đẹp, đáng tiếc lại bị đám người xấu kia làm dơ bẩn.

Lăng Việt Sơn hôn lên cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: “Hiện tại chỉ có hai chúng ta, nàng còn tâm trí nghĩ chuyện khác à, chỉ được nghĩ đến ta thôi.”

“Ta chỉ nghĩ đến chàng.”

“Nàng nghĩ gì về ta?”

Nàng cười khúc khích, “Tôi đang tự hỏi Lăng thiếu hiệp sẽ đưa ta đi trốn ở đâu đây.”

Nàng cũng tự hỏi liệu khi Lăng thiếu hiệp về có bị cha nàng mắng hay không. Nàng chỉ nói câu sau trong lòng, càng nghĩ càng buồn cười, nhịn không được đã bật cười thành tiếng.

Lăng Việt Sơn vui mừng nói: “Ta sẽ đưa nàng đến một nơi rất tốt, một nơi mà nàng không bao giờ ngờ đến.”

Vừa nói, hắn vừa dọn những thứ vừa mua vào một tay nãi, gói lại chắc chắn rồi cõng nàng trên lưng, hắn dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, bay lên.

Hai mắt hắn sáng ngời, bướng bỉnh đùa dai, hôn lên mắt nàng, cười nói: “Nhắm mặt lại, bây giờ ta đưa nàng đi, không ai có thể tìm thấy chỗ của chúng ta, chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Thủy Nhược Vân nhìn hắn, thấy hắn cười như trẻ con, thì nhắm mắt lại, tự hỏi hắn còn có thể làm trò gì, đột nhiên, nàng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, cả người mất trọng lực rơi xuống. Nàng hét lên, Lăng Việt Sơn không nhịn được cười lớn, họ rơi xuống. Nàng hốt hoảng một lát, cuối cùng cũng hiểu được.

Lăng Việt Sơn thật sự đã ôm nàng nhảy xuống vách đá!

Vách đá này rất sâu, Thủy Nhược Vân cũng dựa vào thời gian họ nhảy đến đáy vực mà đoán được. Dường như trong phòng Lăng Việt Sơn đã có dự tính, hắn điềm tĩnh, không vội vàng, chân đạp lên thân cây và đá, vững vàng đem Thủy Nhược Vân xuống đáy vực. Chi dù như vậy, Thủy Nhược Vân vẫn bị dọa đến tái nhợt.

Ngay khi chân nàng đặt lên phần đất bằng phẳng, nàng liền đưa tay đánh Lăng Việt Sơn mắng. Nắm đấm nhỏ của nàng làm hắn không đau cũng không ngứa, Lăng Việt Sơn để cho nàng tùy ý đánh, chỉ mở miệng cười toe toét.

Hắn kéo nàng vào lòng, chỉ cho nàng phong cảnh dưới đáy vực: “Nàng nhìn xem, chỗ này rất đẹp phải không. Có cây, có hoa, có suối nước, có hang động nữa.”

Thủy Nhược Vân nhìn một chút, phát hiện dưới đáy vực quả nhiên có một cái hang động. Nàng quên mất sự hoảng sợ vừa rồi, chạy đến bên suối đưa tay ra, rất ấm. Vẻ mặt vui vẻ của nàng khiến hắn hài lòng, dát nàng đến trước một cái cửa hang động, đó là một cái động không lớn lắm, khoảng chừng hai thước vuông, không gian bên trong so với cửa hang rộng hơn một chút, được sửa sang lại rất bằng phẳng, không biết bên trong chứa cái gì, được che bằng vài chiếc khăn vải lớn. Lăng Việt Sơn đặt túi quần áo xuống, đưa tay vén vải lên, trong đó có hai cái rương và một tấm nệm, còn có vài thứ đồ dùng hằng ngày.

Thủy Nhược Vân ngẩn ra một lúc, chợt hiểu ra, hai mắt nóng lên, nhào vào trong lòng Lăng Việt Sơn. Lăng Việt Sơn ôm lấy nàng và hỏi: “Nàng thích không?”

Thủy Nhược Vân dùng sức gật đầu, không nhịn được rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Việt Sơn ca ca.”

Trong đêm khó quên đó, trong khu rừng đáng sợ và u ám có một cuộc chiến khốc liệt với Đại Đạo Dạ Hương, còn có một thiếu niên lỗ mãng đã nhảy xuống khi nàng bị ném xuống vách đá. Hắn đã cứu mạng nàng và cũng chiếm được trái tim nàng.

Thủy Nhược Vân vòng tay qua cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Lăng Việt Sơn đắc ý vui mừng, ôm nàng vào lòng, hôn sâu hơn. Hắn quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng, lưu luyến trên người nàng, lẩm bẩm: “Biết nàng thích như vậy, sau này ta sẽ tìm nhiều đáy vực khác để dẫn nàng bỏ trốn.”

Trên mặt Thủy Nhược Vân vẫn còn đọng nước mắt, nghe hắn nói như vậy liền phá lên cười, đẩy hắn ra: “Chàng như vậy không phải là bỏ trốn, chàng làm vậy làm bắt cóc dân nữ. Hơn nữa, nào có ai bỏ trốn mà nhảy xuống đáy vực chức, cũng không phải là chết vì tình đâu.”

Lăng Việt Sơn cười toe toét, lại chọc ghẹo nàng: “Như vậy cũng không tệ, chúng ta đem mấy chuyện bỏ trốn, bắt cóc dân nữ và chết vì tình thử qua một lần hết, như vậy nàng không cần nói chưa từng làm qua những chuyện này, cũng giúp nàng đỡ tò mò mấy chuyện này.”

“Ta không tò mò chuyện này, được không?”

Thủy Nhược Vân cảm thấy buồn cười. Hai người cười nói ồn ào, bắt đầu dọn dẹp nơi này, thật sự có cảm giác như đang sống trên núi vậy.

Ban đêm, hai người ôm nhau, nép vào cửa hang ngắm trăng, trò chuyện cùng nhau. Cô nương nhà họ Thủy đã bị dày vò một lần, kết quả là cả người mềm nhũn rồi để Lăng thiếu hiệp ôm vào suối nước nóng để tắm, lúc này hai người đều xõa tóc, lúc này họ đều mặt trung y ôm nhau trò chuyện.

Thủy Nhược Vân nhớ tới một câu nàng đã sớm muốn hỏi: “Tại sao lúc đó chàng lại nhảy xuống?”

Lúc ấy nàng vừa hoảng vừa sợ, không hề nghĩ nhiều. Sau khi nghĩ lại, chắc là không phải hắn bị Đại Đạo Dạ Hương đánh rơi xuống, mà là hắn đã nhảy xuống. Nhưng hai người họ không quen biết nhau, tại sao hắn lại làm vậy?

Lăng Việt Sơn đang mút một vết đỏ trên vai nàng, nghe thấy điều này thì sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, do ta muốn làm việc nghĩa thôi.”

Thủy Nhược Vân nghi ngờ liếc hắn. Lăng Việt Sơn mỉm cười, xoa đầu nàng: “Vẻ mặt của nàng như vậy là có ý gì? Chuyện ta muốn làm việc nghĩa lạ vậy sao?”

Sẽ không ai biết được chuyện hắn vừa gặp đã yêu nàng trên đường xem người ta mải võ, đó là bí mật nhỏ giấu trong nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.

Thủy Nhược Vân không nói nữa, vùi vào trong ngực hắn nghĩ. Làm việc nghĩa sao? Vậy nếu không phải là nàng, mà là một cô nương khác thì hắn cũng làm vậy sao? Lại nghĩ đến khi mình ở dưới đáy vực bị đùa giỡn, càng nghĩ trong lòng càng chua xót, như bị nghẹn lại.

Hắn phát hiện nàng có gì đó không ổn, cúi đầu cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Sao vậy?”

Nàng bĩu môi, vùi mặt sang một bên không muốn nói nữa. Lăng Việt Sơn không hiểu, vậy, chuyện gì vậy, bảo bối bị mà sao tự nhiên lại không vui vậy.

“Nhược Nhược…”

Hắn lớn tiếng gọi nàng.

Thủy Nhược Vân vặn vẹo thân thể, nàng đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết khó xử trong lòng, chỉ có thể nói: “Ta đột nhiên nhớ tới đêm đó mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, lại không thể tìm thấy ca ca. Lâu rồi ta không gặp ca ca, rất nhớ hắn.”

“Thủy Nhược Vân.”

Hắn gọi cả họ và tên của nàng, nhướng mày, hắn rất muốn tức giận: “Lúc này mà nàng còn nhớ ca ca nàng sao?”

Mới cừa rồi họ vẫn còn nhiệt tình dây dưa, lúc này vẫn dính lấy nhau mà nàng lại nhớ Thủy Trọng Sở?

Thủy Nhược Vân nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền biết mình nói sai rồi, vội vàng nũng nịu: “Không phải ta cố ý nghĩ tới, ta chỉ nghĩ về tình hình lúc trước khi chúng ta ở dưới đáy vực thôi mà.”

Suy nghĩ một chút cũng không được, lại đánh hắn một cái: “Sao chàng lại hung dữ với ta như vậy.”

Sao hắn có thể hung dữ với nàng, hắn cố ý sắp xếp như vậy chính là muốn ôm lại mộng cũ. Khi đó nàng vẫn còn ở trong phủ Cửu Vĩ, hắn nhờ nàng như điên nhưng lại không thể gặp mặt, một đường chạy như điên để giải tỏa, nhưng ngẫu nhiên lại đến được chỗ này, nhìn vách núi này, lại nhớ đến lần đầu họ thân mật, đột nhiên muốn xuống đáy vực xem thử. Kết quả lại tình cờ tìm được một chỗ tốt, chỗ này có chút giống với đáy vực trước đó. Khi đó hắn đã nghĩ nhất định phải mang nàng đến đây ở một thời gian.

Hắn tốn nhiều tâm tư như vậy, dĩ nhiên không thể để mộng đẹp của hắn bị thứ khác phá hỏng. Hắn cắn răng đè nàng xuống, cúi đầu cắn lên làn da trắng nõn nà của nàng, giả vờ hung dữ nói: “Nghĩ đến chuyện chúng ta ở đáy vực với nhau, vậy có nhờ lần đầu tiên chúng ta ngủ chung hay không. Chúng ta cùng nhau nhớ lại một lần.”

Nàng bị cắn hơi đau và ngứa, cười khúc khích co người lại trốn tránh. Hắn vừa mút nàng, vừa cởi bỏ quần áo và vuốt ve làn da của nàng. Xoa lưng nàng, đem trái nhỏ màu đỏ trên ngực nàng cho vào miệng. Nàng khẽ rên lên một tiếng, không nhịn được ôm lấy đầu hắn, ưỡn ngực đưa vào miệng hắn.

Hắn giữ phần bên kia của nàng, dùng ngón tay cái xoa, bàn tay to còn lại vuốt ve bụng nàng, khiến nàng có chút run rẩy. Nàng hơi choáng váng lại hơi hoảng, kẹp chặt hai chân tránh khỏi tay hắn, khẽ kêu lên: “Lần đó chúng ta không có làm như vậy…”

Lăng Việt Sơn bị nàng làm cho buồn cười, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng hỏi: “Vậy khi đó chúng ta là như thế nào?

Hắn dễ dàng đẩy hai chân nàng ra, bắt đầu xoa nắn tiểu huyệt non mềm của nàng. Nàng bị cọ xát đến run rẩy, không chịu được co rút người lại, rên rỉ thở hổn hển, hốc mắt như muốn nhỏ nước.

Bị dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng dụ dỗ, Lăng Việt Sơn không nhịn được hôn lên môi nàng, sau đó trêu chọc hỏi: “Nàng nói xem, khi đó chúng ta thế nào?”

Nàng cau mày, nắm lấy cánh tay hắn, đầu óc choáng váng, dường như không hiểu hắn hỏi gì, cố gắng lấy lại tinh thần, nói: “Đúng rồi, ta ngủ quên…”

Lời còn chưa nói hết, hắn đẩy ngón tay vào, hai chân nàng run lên, kẹp chặt lấy hắn, nàng không tự chủ được ưỡn thẳng eo, thuận theo động tác của hắn. Hắn khéo léo vuốt ve vách tường non nớt của nàng, thấy nàng nheo mắt, ôm hắn thật chặt, cảm thấy rất hài lòng.

Hắn nhéo má của nàng rồi hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Cái gì…sau đó…”

Ý thức của nàng như bị lơ lửng, đột nhiên nàng co rụt lại, gắt gao ôm lấy hắn, run rẩy kêu lên: “Việt Sơn ca ca…”

“Suỵt, ta biết rồi, đừng hoảng, là ở đây đúng không?”

Hắn dịu dàng dỗ dành, bắt đầu dùng tay xoa vào sâu bên trong nàng. Thủy Nhược Vân không khỏi co rụt lại, Lăng Việt Sơn ôm chặt lấy nàng, không khoảng trống, nàng chỉ có thể khóc nức nở, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lăng Việt Sơn cũng nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn cố ý trêu chọc nàng: “Nhược Nhược, ngủ rồi, sau đó thì sao?”

Thủy Nhược Vân đã đến tận cùng, thân như được bao phủ bởi một tầng màu hồng, nhắm mắt lại nhíu mày, mũi hơi hếch lên, dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve cánh tay đang động của hắn, đỏ mặt, nhẹ giọng kêu: “Đừng dừng lại…”

Lăng Việt Sơn chỉ cảm thấy ngón tay của mình bị bên trong mỏng manh của nàng quấn chặt, hắn cúi đầu mổ lên mồ hôi trên chóp mũi của nàng, tay dùng lực nhiều hơn, tận tụy hầu hạ bảo bối của mình, cảm thấy vô cùng đẹp.

Không ngờ, Thủy Nhược Vân dường như cũng ý thức được hắn hỏi cái gì, lại như đang muốn phân tán sự chú ý, nàng thở hổn hển, rối rắm đáp: “Không có ngủ…muốn…đẩy độc…rất lạnh…”

Lăng Việt Sơn không thể nhịn được cười, ha ha vui vẻ cười lên, Nhược Nhược của hắn thật sự rất đáng yêu. Thủy Nhược Vân không hiểu hắn cười cái gì, cũng không muốn hiểu, lúc này chỉ có thể cảm nhận cảm xúc tột độ xông lên đỉnh đầu, nàng không kìm được nghẹn ngào, nổ tung trong tay hắn.

Nàng rùng mình một lúc mời dừng lại, hắn đợi dư âm của nàng lắng xuống mới rút tay ra. Nhìn thấy nàng đỏ mặt, cực kỳ quyến rũ, trong lòng tràn đầy thương yêu, hôn nàng không ngừng.

Thủy Nhược Vân vừa đạt khoái cảm trong tay hắn, cảm thấy rất xấu hổ, vùi đầu vào trong ngực hắn muốn nhúc nhích. Thở hổn hển một hồi, hắn quay đầu đi, nhìn về phía suối nước nóng, bên tai nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: “Vậy chúng ta cùng hồi tưởng lại ngày chúng ta đẩy độc nha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play